Nhìn thấy đôi mắt sáng rực như sói của An Trí Dũng, Tô Thu Quỳnh không tự chủ được lùi về sau một bước.
Cô biết An Trí Dũng là người lòng dạ hiểm độc, cô vô thức muốn chạy về hướng ngược lại.
Tốc độ của An Trí Dũng nhanh hơn cô, anh ta chặn Tô Thu Quỳnh lại, dùng một tay đè cô lên cửa xe thể thao của anh ta.
“Tô Thu Quỳnh, không ngờ chị hai tôi đã lập ra kế hoạch như thế để hãm hại cô, nhưng anh rể tôi vẫn không cam lòng đưa cô cho bốn tên đàn ông kia! Tô Thu Quỳnh, cô lợi hại thật đấy!”
“Quả nhiên là An Tình đã lập kế hoạch!” Tô Thu Quỳnh cười lạnh, mọi chuyện đều nằm trong dự đoán nhưng nghe thấy chính miệng An Trí Dũng nói, cô vẫn cảm thấy hơi khôi hài.
An Tình thật sự không muốn rảnh rỗi dù chỉ là một phút nào, với cả đã biết bao năm trôi qua rồi mà thủ đoạn hãm hại người khác của cô ta vẫn thô tục như thế!
“Đúng, chính là chị hai tôi làm đấy, thế thì sao? Chỉ cần anh rể tôi tin cô mới là người làm ra tội ác tày trời đó thì đã đủ rồi!”
An Trí Dũng liếm môi đầy độc ác: “Tô Thu Quỳnh, anh rể là người đàn ông của chị hai tôi, cả đời này cô cũng đừng hòng tranh giành với chị hai tôi! Nhưng, nếu cô muốn theo tôi thì tôi có thể miễn cưỡng đồng ý.”
An Trí Dũng cười một cách đáng sợ: “Tuy cô đã bị anh rể chạm vào rồi, nhưng nể tình khuôn mặt này của cô, thì tôi sẽ không chê cô bẩn đâu!”
“Ờ, anh rể không để bốn tên kia đụng vào cô cũng tốt, đêm nay cô đi cùng tôi là vừa đúng lúc rồi!”
“An Trí Dũng, anh cút ngay cho tôi! Cho dù tôi có chết cũng không thể đi với anh!”
Tô Thu Quỳnh ghét người nhà họ An từ tận đáy lòng, bị An Trí Dũng đè thế này khiến Tô Thu Quỳnh kinh tởm đến mức muốn nôn mửa, nếu còn làm mấy việc đó với anh ta, không phải cô nôn cả dạ dày ra luôn sao!?
An Trí Dũng vốn đang mang tâm thái từ từ đùa giỡn với Tô Thu Quỳnh, nhưng bây giờ thấy Tô Thu Quỳnh không biết điều thế này, cõi lòng vốn đã lạnh lẽo của An Trí Dũng lại càng lạnh hơn.
Cuối cùng anh ta không còn tâm trạng lãng phí thời gian với Tô Thu Quỳnh nữa, anh ta một phát tóm lấy mái tóc dài hơi xoăn của Tô Thu Quỳnh, rồi tàn nhẫn đập đầu cô vào cửa xe.
“Tô Thu Quỳnh, cô đừng rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt! Tôi bằng lòng muốn cô là cho cô mặt mũi lắm rồi! Cô cho rằng cô là ai cơ? Cô cả nhà họ Tô? Bà Chiến? Cô chỉ là một con gà ai cũng có thể làm chồng thôi!”
Dứt lời, An Trình Dũng dùng một lực tay thật mạnh quăng Tô Thu Quỳnh xuống đất.
Vừa nãy đầu Tô Thu Quỳnh bị đập vào cửa xe mấy cái, cô vốn đã hoa mắt chóng mặt vì những cú đập đó, bây giờ lại té xuống mặt đất thế này, thật sự khiến cô tạm thời không thể đứng dậy được.
Cơn đau âm ỉ ở trên người, quá đau rồi, đau đến nỗi mà Tô Thu Quỳnh cũng không thể nói ra là đau ở chỗ nào.
Nhưng dù đau đến mấy thì cô cũng không muốn bị An Trí Dũng ức hiếp ở cái chốn này.
Cô nghiến răng rồi lăn một vòng tránh đi, né được cơ thể của An Trí Dũng, An Trí Dũng cũng không nôn nóng, anh ta cứ như mèo vờn chuột, nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh và cười nhếch mép.
Rõ ràng theo như anh ta thấy, dù cho Tô Thu Quỳnh có không cam lòng ra sao đi nữa, cũng chẳng thoát được khỏi năm ngón tay của anh ta!
“Tô Thu Quỳnh, đừng lẩn trốn nữa! Cô trốn đi trốn lại chán quá!” An Trí Dũng tự mãn nhìn Tô Thu Quỳnh: “Ngoan ngoãn đi! Ông đây chắc chắn đêm nay sẽ cưng chiều cô thật tốt!”
“Mơ đi!”
Tô Thu Quỳnh không biết sức lực đến từ đâu, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi mặt đất.
Sau khi ổn định thân thể, Tô Thu Quỳnh nâng chân lên chạy về phía trước, hiển nhiên An Trí Dũng không ngờ Tô Thu Quỳnh vẫn còn có sức để chạy, anh ta ba bước biến thành hai xông về phía trước, rồi giữ thật chặt bờ vai của cô lại.
Tô Thu Quỳnh kêu lên một tiếng, cô đang định đẩy An Trí Dũng ra thì anh ta đã tàn nhẫn đẩy cô ngã ra đất.
Lần này, lưng của Tô Thu Quỳnh đụng trúng một tảng đá, đau đến nỗi khiến cô không khỏi thở dốc.
Trên lưng vô cùng đau đớn, nhưng không hiểu sau bụng của cô cũng hơi đau.
Nghĩ tới đứa con trong bụng mình, trong lòng Tô Thu Quỳnh không nhịn được mà sợ hãi, cô ôm lấy bụng của mình lùi về phía sau, nhưng cơ thể của cô mới vừa di chuyển thêm một chút thì đã bị An Trí Dũng kéo đến trước mặt anh ta.
“An Trí Dũng, anh cút ngay cho tôi! Anh đừng có đụng vào tôi!” Tô Thu Quỳnh giơ chân lên, cô cố hết sức đạp An Trí Dũng.
Tô Thu Quỳnh cực kỳ rõ An Trí Dũng là hạng người gì, cô muốn đứa con trong bụng mình phải khoẻ mạnh, thế nhưng cô không may đã rơi vào tay của tên khốn kiếp An Trí Dũng này, cho dù là cô hay là đứa con trong bụng cô cũng đừng mong được bình an.
“Đừng có đụng vào cô?” An Trí Dũng cười gian ác và ghê tởm, anh ta nắm mạnh lấy mắt cá chân của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, đêm hôm khuya khoắt tôi chạy đến cái nơi quỷ quái này, tôi không làm gì với cô thì chẳng lẽ tôi tới đây cho quỷ ăn à?”
Nói rồi, đột nhiên anh ta dồn lực vào cánh tay, cơ thể của Tô Thu Quỳnh mất kiểm soát mà lật sấp xuống.
Trên mặt đất có rất nhiều tảng đá, lần này bụng của Tô Thu Quỳnh đụng thẳng vào một tảng đá, đau tới nỗi cô không ngừng hét lên đau đớn.
Đau quá, thật sự đau quá…
Trên trán Tô Thu Quỳnh ứa ra mồ hôi lạnh, cô có thể cảm nhận rõ ràng có một chất lỏng ấm áp đang chảy ra từ giữa chân của cô, trong lòng cô đã hoảng loạn vô cùng, con của cô…
Không! Cô đã từng mất đi một đứa bé, cô tuyệt đối không thể để đứa con này xảy ra chuyện!
Tô Thu Quỳnh gắng sức ôm lấy bụng mình, cô cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất nhưng cô thử mấy lần, cuối cùng đều thất bại.
Bụng càng ngày càng đau, Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, trông thấy An Trí Dũng nhe răng cười đi tới chỗ cô, cô vội vàng nói: “An Trí Dũng, anh đừng bước tới đây! Nếu anh tiến lên thêm một bước nữa thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”
“Cắn lưỡi tự sát hả? Được thôi!”
An Trí Dũng hoàn toàn không để sự đe dọa của Tô Thu Quỳnh vào mắt, anh ta bước từng bước tới gần, hung tàn như chó sói.
“Tô Thu Quỳnh, con người của tôi đây có khẩu vị khá là nặng, dù cho cô có biến thành xác chết nhưng cũng đừng mong tôi buông tha cho cô!”
“An Trí Dũng, cái tên điên này!”
Tô Thu Quỳnh dùng sức đẩy An Trí Dũng, cả người cô tràn đầy cảm giác bất lực. An Trí Dũng, anh ta chẳng thèm để ý đến việc sẽ gây ra mạng người, lời dọa dẫm của cô không có một chút tác dụng nào đối với anh ta, rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới có thể cứu con của cô đây?!
Khoảnh khắc cơ thể lại bị An Trí Dũng ném xuống đất một lần nữa, Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân càng chảy nhiều máu hơn.
Cái cảm giác này, giống như có một sinh mạng tràn đầy sức sống đang dần rời khỏi cơ thể của mình.
Mà cô lại muốn giữ sinh mệnh này lại trong bụng cô.
Thấy An Trí Dũng mỉm cười quỷ quái đè lên người cô, Tô Thu Quỳnh cắn chặt răng, cô nắm lấy một tảng đá to bằng lòng bàn tay dưới mặt đất, rồi đập vào người An Trí Dũng một cách dữ tợn.
An Trí Dũng cũng đã chú ý tới hành động nhỏ của Tô Thu Quỳnh từ lâu, anh ta tóm lấy tảng đá từ tay Tô Thu Quỳnh và hung bạo tát một bạt tai vô mặt cô.
“Con chó cái hôi hám, vậy mà muốn bày mưu tính kế tôi! Xem tôi dạy dỗ cô như thế nào!”
Nói rồi, An Trí Dũng không ngừng đấm đá Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh run lẩy bẩy trong đau đớn, cô nhìn chằm chằm vào An Trí Dũng, khát vọng muốn phanh thây xé xác anh ta, nhưng cô không đánh lại An Trí Dũng, chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận những cơn đau này.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ mịt, dường như cô lại trở về lúc ở nhà tù, khi đó, mỗi ngày chẳng được ăn bao nhiêu cơm nhưng cứ phải chịu đựng những trận đòn đánh rồi đá không ngớt.
Hiện giờ, cô đã ra tù rồi, nhưng tại sao cơn đau này vẫn chưa có hồi kết vậy!
An Trí Dũng đá một cú thật mạnh vào bụng dưới của Tô Thu Quỳnh, đầu ngón tay Tô Thu Quỳnh chợt run lên, thế giới của cô âm u mịt mù.
Hoá ra, cái chết mới là tận cùng của mọi nỗi đau!