Thấy Chung Vĩ Thành cũng lên xe, Nhan Nhã Tịnh hít sâu mấy hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, định thương lượng với anh ta một lần nữa.
“Tôi nói này, các người vẫn nên thả tôi ra đi, mang tôi đi nuôi sói cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng nếu thả tôi ra, ít nhất tôi còn có thể cho các người một khoản tiền.”
Thật ra bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không tính là có nhiều tiền, nhưng so với mạng sống nhỏ bé của mình, cô sẽ không quan tâm đến chút tiền tài trong tay.
“Các anh muốn mạng của tôi, thật ra cũng là nhận được lợi ích của người ta đúng không? Các anh đừng cố chấp như vậy chứ, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau, các anh thả tôi ra, tôi thật sự có thể cho các anh nhiều thù lao hơn.”
“Câm miệng!”
Chung Vĩ Thành lạnh lùng ngắt lời Nhan Nhã Tịnh, liếm máu trên mũi dao trong thời gian dài khiến trên người Chung Vĩ Thành như phủ một tầng sát khí vô hình. Khuôn mặt nhã nhặn như vậy nhưng vẫn có thể khiến người ta không rét mà run.
“Đừng chọc anh Thành của chúng tôi tức giận, nếu không bây giờ chúng tôi sẽ cắt lưỡi chặt đầu của cô trước!” Người đàn ông áo đen lái xe lên tiếng, dáng vẻ kia như thể chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nói thêm một tiếng nữa, lưỡi và đầu của cô sẽ không còn.
Nhan Nhã Tịnh mấp máy miệng, sau đấy biết điều ngậm miệng lại. Cô là người thức thời, sẽ không thật sự lấy lưỡi và đầu của mình ra đùa.
Lời nói của những người này tuyệt đối không phải chỉ đang nói giỡn với cô. Bọn họ đã nói cắt lưỡi chặt đầu của cô, nếu cô còn tiếp tục nói gì nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không nương tay.
Nhan Nhã Tịnh ngồi dậy trong cốp xe, điều may mắn duy nhất của cô chính là những người đàn ông này không trói tay chân cô, để cô có thể tự do hoạt động trong cốp sau.
Nhìn cốp xe đóng chặt, cảm xúc của Nhan Nhã Tịnh cũng dần bình tĩnh lại.
Những người đàn ông này quá tự tin, bọn họ không trói cô cũng không nhét cô vào bao bố. Bọn họ đang nghĩ chắc chắn một cô gái yếu đuối như cô ở trong tay bọn họ sẽ không thể giở trò gì.
Nhưng bọn họ không để ý đến một điểm rất quan trọng, bên trong cốp xe có thiết bị thoát hiểm khẩn cấp, có lẽ rất nhiều người không biết được điều này, nhưng Nhan Nhã Tịnh biết.
Nhan Nhã Tịnh cẩn thận quan sát bố trí trong cốp xe. Thiết bị thoát hiểm khẩn cấp được chia thành rất nhiều loại, loại dễ mở nhất chính là thiết bị thoát hiểm kiểu dây kéo, sau đó là loại chốt mở. Rõ ràng là thiết bị thoát hiểm trong cốp chiếc xe này không phải là hai loại đó, mà là loại khó mở nhất, thiết bị thoát hiểm ẩn trong cốp.
Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng tìm kiếm trên cửa cốp xe. Đột nhiên, mắt cô sáng lên, phát hiện chỗ dưới cùng của cửa xe có một tấm che rất nhỏ.
Nhan Nhã Tịnh lén sờ vào túi, trong túi áo của cô có chìa khóa, mượn chiếc chìa khóa này, nhất định cô có thể mở công tắc nhỏ bên dưới tấm che thành công.
Nhan Nhã Tịnh cũng không lập tức móc chìa khóa mở công tắc nhỏ bên dưới tấm che ra. Mở cửa cốp xe rất dễ nhưng nhảy xuống lại rất nguy hiểm.
Nhất là đằng sau chiếc xe này còn có mấy chiếc nữa, cô vừa thoát khỏi hang sói thì sẽ lại rơi vào hang cọp.
Nhan Nhã Tịnh quay mặt lại, lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ ghế sau. Ban đầu chiếc xe này quả thật dẫn trước, nhưng có lẽ vì đã xác định Nhan Nhã Tịnh có mọc cánh cũng khó thoát nên sau đó mấy chiếc xe con vốn chạy theo sau chiếc xe này đều tản đi khắp nơi.
Để ý thấy trên đoạn đường này có không ít xe tải chạy qua, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng. Chỉ cần cô có thể nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy đến trước xe tải để nhờ tài xế chở cô một đoạn thì có lẽ cô vẫn còn một chút hy vọng sống.
Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh không dám tiếp tục trì hoãn nữa, cô len lén lấy chìa khóa ra, sau đó lặng lẽ cạy mở công tắc phía dưới tấm che.
Cửa cốp xe đột nhiên mở ra, trong xe đột nhiên sáng lên. Thấy chiếc xe đang phóng nhanh, trong lòng Nhan Nhã Tịnh chợt thấy lo lắng. Nhưng thấy người đàn ông trước mặt đã chú ý đến động tĩnh của cô, cô cắn răng một cái, vẫn nhảy xuống từ cốp xe.
Nhan Nhã Tịnh cũng coi như là người có chút võ, cơ thể khá dẻo dai. Lại thêm vừa khéo lăn xuống chỗ bùn đất nên trên người cô không bị thương nhiều, chỉ có cánh tay bị trầy xước một chút.
Chiếc xe con phía trước đột ngột dừng lại, Nhan Nhã Tịnh không dám lề mề chút nào. Trước khi bọn Chung Vĩ Thành xuống xe đuổi theo, cô lập tức xông tới đầu chiếc xe tải đang lao tới.
Nhan Nhã Tịnh đón xe giữa đường, tài xế xe tải không muốn gây ra án mạng, tất nhiên phải phanh gấp.
Thấy chiếc xe tải này dừng lại, Nhan Nhã Tịnh vội vàng chạy tới bên cạnh cửa xe của anh ta, đập mạnh vào cửa xe trước mặt: “Anh tài xế, tôi gặp phải bọn buôn người, anh mở cửa xe cho tôi đi nhờ một đoạn đường với!”
Thấy tài xế vẫn không mở cửa, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lấy ví tiền trong túi ra: “Anh tài xế, tôi sẽ không để anh giúp không công đâu, tôi có thể trả tiền xe cho anh, tôi sẽ đưa hết tiền trên người cho anh. Anh giúp tôi đi được không?”
Ban đầu tài xế không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn thấy ví tiền trong tay Nhan Nhã Tịnh, anh ta hơi động lòng. Anh ta vừa định mở cửa xe để Nhan Nhã Tịnh lên thì Chung Vĩ Thành và thuộc hạ của mình đã rời khỏi chiếc xe con.
Trong tay Chung Vĩ Thành và thuộc hạ của anh ta đều có súng.
Trên khuôn mặt cao quý thanh tao kia của Chung Vĩ Thành không có biểu cảm gì, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn ẩn dưới khuôn mặt bình tĩnh kia của anh ta.
“Anh có thể để cô ta lên xe, nhưng mạng của anh nhất định phải để lại đây!”
Tài xế xe tải kia đã từng thấy cục diện như thế này bao giờ đâu. Nhìn mấy họng súng đen ngòm kia, anh ta đã sợ đến mức hai chân như nhũn ra. Anh ta vội vàng mở cửa sổ xe, lắc đầu nguầy nguậy với Chung Vĩ Thành.
“Tôi sẽ không để cô ta lên xe đâu! Tôi cũng sẽ không xen vào việc của người khác! Bây giờ tôi lập tức lái xe cuốn xéo ngay! Xin các anh đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Nói xong, tài xế xe tải kéo cửa sổ xe lên, sau đó lập tức lao về phía trước như muốn thoát thân.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh lảo đảo, suýt chút nữa đã bất lực ngã xuống đất.
Hy vọng duy nhất của cô cứ thế vụt đi.
Thật ra khi gặp nguy hiểm, phản ứng của cô đã đủ cơ trí rồi. Chẳng qua là cô vẫn sai, sai vì đã ôm kỳ vọng quá cao vào tình người.
Chỉ cần người tài xế này có một chút nhiệt tình thì không đợi bọn Chung Vĩ Thành xuống xe, cô đã có thể an toàn ngồi lên xe của anh ta, giành lấy con đường sống.
Thế nhưng, người tài xế xe tải này lại vừa ích kỷ vừa tham lam, anh ta không mở cửa xe cho cô ngay mà còn muốn ngồi tại chỗ để tăng giá. Đợi Nhan Nhã Tịnh móc ví ra anh ta mới phản ứng lại thì đã quá muộn.
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên hơi nhớ khoảng thời gian cô sống ở nông thôn cùng Lệ Bảo Khiết và Nhan Minh Tự khi còn bé. Lúc đó ở trong thôn rất nghèo, nhưng thôn dân ở các thôn xung quanh cách đó mười dặm đều có một trái tim nhiệt thành.
Nhà ai gặp nạn thì khắp nơi sẽ trợ giúp, nào có cân nhắc đến lợi ích và báo đáp như vậy.
Bây giờ, cuộc sống càng ngày càng tốt, nhưng tình người trong xã hội lại ngày càng bạc bẽo.
Tiền tài, quyền thế còn quý hơn một sinh mạng đang sống sờ sờ.
Thật sự không biết đây là điều may hay là điều đáng buồn nữa.
Cho dù người tài xế này không muốn giúp đỡ thì Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn từ bỏ con đường sống như vậy. Trên đùi lẫn trên chân cô đều bị thương rất đau, nhưng cô không quan tâm đến vết thương trên người. Nhan Nhã Tịnh cắn răng đứng vững người, sau đó lao sang bên kia đường.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, họng súng đen ngòm đã đặt trên thái dương cô.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi không ngại lấy cái mạng nhỏ của cô ngay bây giờ đâu!”