Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn cứ nhìn chòng chọc vào bức ảnh kia mà không nói lời nào, Nhan Nhã Tịnh lại ấm ức vô cùng: “Anh Lưu, em không quan tâm trước kia anh yêu ai, con người mà ai không có quá khứ chứ, nhưng mà em không thích người khác lừa gạt em. Anh Lưu, anh lừa em rồi.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh liền quay người muốn rời khỏi khu rừng nhỏ.
Bên hông đột nhiên nóng lên, Lưu Thiên Hàn vội vàng kéo Nhan Nhã Tịnh vào ngực mình: “Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng hôn Cung Tư Mỹ, bức ảnh này... bức ảnh này nhìn giống như là anh hôn cô ta, nhưng chỉ là do góc độ mà thôi.”
Anh và Cung Tư Mỹ tốt nghiệp đại học cùng một năm, lúc tốt nghiệp đúng là có không ít người reo hò bảo anh với Cung Tư Mỹ hôn nhau, nhưng mà anh thật sự chưa từng ôm hay hôn Cung Tư Mỹ.
Có lẽ động tác thân mật nhất cũng chính là Cung Tư Mỹ tiến đến bên cạnh anh, muốn thì thầm gì đó với anh.
Rõ ràng là quan hệ nam nữ vô cùng trong sáng, cũng không biết là ai rảnh rỗi, còn chụp một tấm ảnh mập mờ như vậy làm cái gì.
“Thật sự chỉ là do góc độ?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi lại lần nữa, cô cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống như là đang nói dối, lại nhịn không được mà nhìn tấm ảnh chụp trong điện thoại thêm mấy lần.
Nhìn kỹ lại, mặc dù mặt Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ rất gần nhau, cực kỳ giống như đang hôn nhau, nhưng trong tấm ảnh lại không thể thấy rõ đôi môi, có khả năng vấn đề là nằm ở góc độ.
“Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng lừa em, anh đối với Cung Tư Mỹ không hề có tình yêu nam nữ.”
Lưu Thiên Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, anh để Nhan Nhã Tịnh ngồi trên chân anh, anh không biết nói mấy lời ngon ngọt. Vì để dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực, anh chỉ nói một câu: “Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ có tình yêu nam nữ với em mà thôi.”
Nhan Nhã Tịnh thật sự rất dễ dỗ dành, ban đầu nhìn thấy tấm ảnh này, lại nhớ đến những lời mà hồi sáng Lưu Thiên Hàn nói với cô, cô còn có cảm giác muốn xù lông. Bây giờ Lưu Thiên Hàn chỉ vừa mới nói một câu như thế, trong nháy mắt liền vuốt lông cô xẹp xuống.
Nhan Nhã Tịnh dựa vào lồng ngực Lưu Thiên Hàn, vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà làm một người bạn gái danh chính ngôn thuận của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vẫn muốn công khai chủ quyền.
Cô cúi đầu xuống, dưới ánh trăng, cô có thể nhìn thấy rõ đôi môi của Lưu Thiên Hàn.
Đôi môi của anh thoạt nhìn rất đẹp, mặc dù mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh như băng, nhưng đường cong lại hoàn mỹ, nhìn thêm vài lần sẽ khiến phụ nữ không nhịn được mà muốn phạm tội.
Nhan Nhã Tịnh lại nhìn thêm một hồi, cô cũng không thể kiềm chế, cô cúi đầu xuống đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên môi Lưu Thiên Hàn.
“Anh Lưu, sau này em không cho phép anh hôn người phụ nữ khác.”
Cô không quan tâm trước kia anh đã từng hôn ai, cũng không cần phải quan tâm, nhưng mà sau này, anh chỉ có thể hôn cô.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình giống như là một tiểu bá vương, phụ nữ mà, có ai ở trước mặt bạn trai lại không phải là một tiểu bá vương cơ chứ, mà hiện tại anh Lưu là bạn trai của cô nha.
“Được, anh sẽ không bao giờ hôn người phụ nữ khác.” Lưu Thiên Hàn nghe sao làm vậy, bộ dạng trông giống như một người bạn trai đúng chuẩn.
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng biết bao nhiêu, cảm giác làm tiểu bá vương thật là sướng.
Cô mê mẩn luôn rồi.
Tiểu bá vương nào đó hắng giọng, tiếp tục ra oai với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, nếu như anh hôn người phụ nữ khác thì phải làm sao đây hả?”
Lưu Thiên Hàn không trả lời cô ngay lập tức, dường như là anh rơi vào trầm tư, rất lâu rất lâu về sau, anh nghiêm túc nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, nếu như có một ngày anh hôn người phụ nữ khác, vậy thì chỉ có thể nói rõ một chuyện, anh không yêu em nữa.”
Nhan Nhã Tịnh, nếu như có một ngày anh hôn người phụ nữ khác, vậy thì chỉ có thể nói rõ một chuyện, anh không yêu em nữa.
Không biết tại sao khi nghe thấy lời nói này của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên thắt lại, loại cảm giác này giống như anh Lưu sẽ thật sự yêu người phụ nữ khác.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn uể oải của Nhan Nhã Tịnh, bộ dạng ấm ức vô cùng, Lưu Thiên Hàn không kiềm được mà cười khẽ một tiếng, trong giọng nói còn mang theo niềm vui vô tận, còn có một sự chắc chắn.
“Nhưng mà Nhan Nhã Tịnh à, cả đời này anh chỉ thích mình em.”
Trong tình yêu, tâm trạng của phụ nữ cứ luôn lên xuống thất thường, một khắc trước trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang mất mát, chỉ trong chớp mắt cô liền vui vẻ đến nỗi muốn bay lên trời.
Nhan Nhã Tịnh, đời này anh chỉ thích em.
Câu nói này thật sự thật sự rất dễ nghe.
Ai bảo là người đàn ông khô khan không biết dỗ dành phụ nữ, anh Lưu là một người đàn ông vô cùng khô khan, nhưng lại rất biết dỗ dành phụ nữ đó.
Nhan Nhã Tịnh ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, cô thành kính thỉnh cầu với trời cao, cô hi vọng người đàn ông khô khan mà cô đang ôm đây, cả đời này anh chỉ dỗ dành một mình cô.
“Anh Lưu, anh nói xem bây giờ chúng ta có được xem như là đang yêu đương không?”
“Có.” Lưu Thiên Hàn nhẹ giọng đáp lại, thật ra bọn họ đã kết hôn rồi, có điều ai quy định nam nữ không thể cưới trước yêu sau chứ.
Anh nợ Nhan Nhã Tịnh một tình yêu nồng cháy, anh còn nợ cô một màn cầu hôn hoàn mỹ, còn có một hôn lễ hoành tráng.
Những gì mà anh nợ cô, anh sẽ dần dần bù đắp cho cô.
Cho nên, bây giờ anh không cần phải vội nói cho cô biết thật ra bọn họ vẫn chưa li hôn, đợi đến lúc phù hợp, anh sẽ cầu hôn cô, đeo chiếc nhẫn lên tay cô, thuận tiện đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô xem, chắc chắn cô sẽ vui đến nỗi muốn bổ nhào vào ngực mình.
“Anh Lưu, vậy bây giờ anh là bạn trai của em nhỉ?”
Thật ra thì sau khi Nhan Nhã Tịnh thổ lộ với Lưu Thiên Hàn, cô đã coi anh là bạn trai của mình, nhưng vì để mối quan hệ giữa hai người danh chính ngôn thuận hơn, Nhan Nhã Tịnh vẫn muốn có được câu trả lời chắc chắn từ Lưu Thiên Hàn.
“Phải.” Anh là chồng cô, đương nhiên là bạn trai của cô rồi.
“Bạn trai.”
Nhan Nhã Tịnh ngước mặt lên cười sáng lạn, hóa ra thích một người thì chỉ cần gọi người ta một tiếng bạn trai, trong lòng sẽ vui như nở hoa.
Con người mà, ai cũng thích tiến về phía trước, Nhan Nhã Tịnh làm tiểu bá vương của Lưu Thiên Hàn một lúc lâu, lá gan càng ngày càng lớn hơn.
Cô ôm cổ Lưu Thiên Hàn, cọ cọ vào gương mặt tuấn tú của anh: “Anh Lưu, anh có biết không hả, mấy người bạn trai trong xã hội hiện nay đối với bạn gái mình đều là "tam tòng tứ đức", bạn gái nói gì cũng phải nghe theo..."
Thật ra thì Nhan Nhã Tịnh muốn giải thích cụm "tam tòng tứ đức" cho người đàn ông khô khan nào đó nghe, nhưng mà có vẻ cô đã quên đi ý nghĩa cụ thể của nó là gì.
Gương mặt nhỏ nhắn bực bội nhíu lại: “Nói tóm lại, anh làm bạn trai của em thì phải tốt với em, hơn nữa không thể động một chút lại nói đánh gãy chân em.”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, mình thật sự rất yếu ớt, vất vả lắm mới có thể nói ra một lời nói vô cùng mạnh mẽ, vừa nhắc tới cái câu đánh gãy chân là cô lại không khỏi cảm thấy chột dạ.
Anh Lưu rất hung dữ, lúc anh ra tay với Cao Bắc Vinh và Giang Kiến Huy anh hoàn toàn không nương tình tí nào, nếu như cô lại dám quá huênh hoang với anh, chắc chắn là anh cũng sẽ đánh cô.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được mà ngước mặt lên, len lén quan sát Lưu Thiên Hàn một chút.
Thấy biểu cảm của anh không phải là tốt lắm, Nhan Nhã Tịnh thức thời nói: “Anh Lưu, nếu như anh không đồng ý thì thôi vậy.”
“Được.”
Giọng nói chắc nịch, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy mà muốn rơi nước mắt, cái gì mà "được" chứ. Là một người bạn trai tiêu chuẩn, chẳng lẽ anh không nên dịu dàng dỗ dành cô, nói là anh chắc chắn sẽ không hung dữ với cô à?
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình khổ chết đi được, bạn trai nhà người ta hở một tí là quỳ bàn phím quỳ sầu riêng, bạn trai nhà cô cứ luôn hăm he đòi đánh gãy chân cô.
Nhan Nhã Tịnh vừa định nói gì đó để biểu đạt sự oán giận trong lòng mình, bỗng nhiên lại nghe thấy một âm thanh không thích hợp.