Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cung Tư Mỹ, đây là nhà của tôi và Liễu Đào.”

Phí Nam Châu cuối cùng cũng mở miệng, chỉ có điều, trong giọng nói của anh ta không có nửa điểm ấm áp, chỉ có sự lạnh lùng xa cách chán ghét.

Nghe giọng nói của Phí Nam Châu, trong lòng Cung Tư Mỹ nhịn không được lộp bộp một cái.

Anh ta xưng hô với cô ta là Cung Tư Mỹ, chứ không phải là Tư Mỹ ấm áp dịu dàng như trước kia.

Hơn nữa, anh ta nói, nơi này là nhà của anh ta và Liễu Đào.

Trước kia anh ta không phải như thế này, trước kia anh ta vô cùng chán ghét Liễu Đào, sao anh ta lại có thể thừa nhận nơi Liễu Đào từng ở, là nhà của anh ta.

Trong lòng Cung Tư Mỹ nghi hoặc đến cực điểm, cô ta biết, người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình, nhưng cho dù Phí Nam Châu có vì cái chết của Liễu Đào mà có chút khó chịu, cũng không nên đối xử với cô ta với thái độ kém như vậy chứ!

Phải biết rằng, những năm này, Phí Nam Châu vẫn luôn giống một con chó trung thành luôn canh giữ bên người cô ta.

Cho dù người trong toàn thiên hạ đều phản bội cô ta, Phí Nam Châu cũng sẽ không phản bội cô ta.

Không, còn có Cung Trạch Dương.

“Nam Châu, lời này của anh là ý gì?” Cung Tư Mỹ run giọng mở miệng, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp hơn cả ánh trăng của cô ta, mang theo nét uất ức rõ ràng, “Nam Châu, anh không còn yêu em nữa có đúng không? Anh đã yêu Liễu Đào rồi có phải không?”

“Nam Châu, chẳng lẽ anh đã quên, Liễu Đào ép anh kết hôn với cô ta như thế nào sao? Nam Châu, là Liễu Đào vẫn luôn phá hoại tình cảm của chúng ta!”

“Nam Châu, em không cần biết anh hôm nay là làm sao, nhưng về sau không cho phép anh đối xử tệ với em như vậy nữa. Nam Châu, chân em đau, chúng ta vào trong ngồi một lát, có được không?”

Cung Tư Mỹ nhấc chân liền muốn đi vào biệt thự, Phí Nam Châu một phát bắt lấy cổ tay cô ta.

Anh ta lạnh lẽo vô tình nhấc mí mắt, trong mắt không có nửa điểm độ ẩm, “Cung Tư Mỹ, đừng đi vào! Cô đi vào, Liễu Đào sẽ chê bẩn!”

Cô đi vào, Liễu Đào sẽ chế bẩn?!

Sắc mặt Cung Tư Mỹ thoắt cái đại biến, cô ta sống nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn đến mức này, mà sự sỉ nhục này lại đến từ người đàn ông trung thành một lòng nhất với cô ta.

Cho dù Cung Tư Mỹ có bình tĩnh hơn nữa, nghe thấy lời này của Phỉ Nam Châu, cô ta cũng không cách nào duy trì được dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng nữa.

Giọng nói của cô ta nhịn không được trở nên bén nhọn, cô ta không dám tin mà nhìn anh ta hỏi, “Nam Châu, vừa rồi anh mới nói gì? Anh nói em đi vào, Liễu Đào sẽ làm sao?”

“Cung Tư Mỹ.”

Giọng nói của Phí Nam Châu rất nhẹ, nhưng mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, “Về sau đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa! Ngay cả bên ngoài biệt thự cũng không được, Liễu Đào sẽ chế bẩn!”

Thân hình Cung Tư Mỹ lảo đảo mạnh một cái, nếu không phải có chiếc xe đằng sau đỡ lại thân thể cô ta, cô ta nhất định sẽ ngã ra đất.

Cô ta dựa vào cửa xe, thở hồng hộc mấy hơi vẫn như cũ không hoà hoãn lại được, trong mắt cô ta, là sự tổn thương và đau khổ không thể che dấu.

“Nam Châu, lời này của anh là ý gì chứ? Sao anh có thể làm tổn thương trái tim em như vậy?”

“Nam Châu, anh thay lòng rồi, anh thật sự thay lòng rồi có phải không? Anh không còn là Nam Châu từng yêu em sâu sắc nữa, anh không còn là Nam Châu từng vì em bất chấp tất cả nữa, anh không còn yêu em nữa, trong lòng anh chỉ có Liễu Đào!”

Những lời này của Cung Tư Mỹ, thuần tuý là lấy lui làm tiến, cô ta biết Phí Nam Châu có bao nhiêu thích cô ta, thường ngày, cô ta nhăn mày một cái anh ta cũng không chịu nổi, bây giờ cô ta đều sắp khóc đến nơi, cô ta không tin anh ta lại nỡ không dỗ dành cô ta.

Ngoài dự liệu là, Phí Nam Châu hoàn toàn không có chút ý định muốn dỗ dành cô ta, ánh mắt của anh ta, lạnh lùng rơi xuống trên mặt cô ta, không giống như đang nhìn ảnh trăng sáng trong lòng mình, mà ngược lại giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót không biết tự lượng sức.

Cung Tư Mỹ bị ánh mắt như vậy của Phí Nam Châu làm cho cơ hồ muốn suy sụp phát điên, Cung Tư Mỹ cô ta, lớn lên dưới sự vây quanh của mọi người, thân phận con gái nhà họ Cung giúp cô ta nhận được vô số yêu chiều, cũng nhận được vô số ái mộ, đặc biệt là gương mặt hoàn mỹ vô khuyết này của cô ta, lại càng khiến vô số đàn ông phải vì nó điên cuồng.

Cô ta không tin, có đàn ông sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ và xem thường như vậy nhìn cô ta.

Thân hình Cung Tư Mỹ mạnh mẽ run rẩy, cô ta cau mày, trên người càng nhiều hơn một loại đáng thương như liễu yếu trước gió.

Phí Nam Châu vẫn như cũ không dỗ dành cô ta.

Ánh mắt anh ta, như mưa đá đập lên mặt cô ta, “Cung Tư Mỹ, cô nói đúng rồi, tôi không yêu cô nữa, trong lòng tôi chỉ có Liễu Đào.

“Hoặc có lẽ, tôi trước giờ đều chưa từng thật sự yêu cô. Thứ mà tôi theo đuổi, chỉ là một giấc mộng không thực tế của thời niên thiếu mà thôi.

“Mơ có lẽ là rất đẹp, nhưng hư vô, tôi càng muốn sự ấm áp có thực hơn. Cung Tư Mỹ, tôi yêu Liễu Đào, tôi chỉ hận, sau khi cô ấy chết đi tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.”

Anh ta thật sự là hối hận muộn màng.

Cung Tư Mỹ chấn kinh trợn tròn mắt, cô ta muốn nói gì đó để níu kéo trái tim Phí Nam Châu, nhưng trong lúc nhất thời, cô ta lại không biết nên nói gì mới tốt.

Đến tận lúc này, cô ta vẫn không bằng lòng tin tưởng, Phí Nam Châu sẽ vứt bỏ cô ta mà yêu Liễu Đào.

Liễu Đào rốt cuộc có gì tốt chứ!

Bất kể là gia thế hay diện mạo, cô ta có tư cách gì mà so sánh với Cung Tư Mỹ cô ta! Cô ta không tin Phí Nam Châu lại mù mắt như vậy!

“Cung Tư Mỹ, sau này, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi sợ tôi sẽ mắc ói.”

Anh ta cảm thấy cô ta mắc ói?!

Cung Tư Mỹ dường như muốn trừng rớt cả tròng mắt ra ngoài, Phí Nam Châu, Phí Nam Châu yêu cô ta như vậy, lại cảm thấy cô ta mắc ói!

Cung Tư Mỹ không tin!

Cô ta tiến tới trước một bước, giọng nói run rẩy hỏi Phí Nam Châu, “Nam Châu, anh phát sốt rồi có phải không? Đúng, anh nhất định là phát sốt rồi, đang nói linh tinh!”

Cung Tư Mỹ vươn tay, muốn thử sờ trán Phí Nam Châu, tay của cô ta còn chưa đụng đến trán anh ta, đã bị anh ta hất mạnh ra.

Trong mắt anh ta, ngập tràn chán ghét, “Cung Tư Mỹ, đừng chạm vào tôi, bẩn!”

Vốn dĩ, Cung Tư Mỹ còn muốn dỗ dành Phí Nam Châu một chút, níu kéo lại trái tim anh ta, bây giờ anh ta nói lời khó nghe như vậy, mặt mũi cô ta cũng không giữ được nữa.

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo xuống, “Nam Châu, lời này của anh là ý gì đây! Anh chê em bẩn? Là ai đã nói, sẽ đối tốt với em cả đời, bảo vệ em cả đời! Nam Châu, trước kia anh từng hứa hẹn với em nhiều như vậy, bây giờ anh thế này tính là ý gì chứ?!”

“Nam Châu, anh có lỗi với em! Anh phụ đã phụ lòng em, anh có lỗi với em!”

“Cung Tư Mỹ, đời này, người mà Phí Nam Châu tôi phụ lòng, và có lỗi, chỉ có Liễu Đào! Cô, còn không xứng!”

Không đợi Cung Tư Mỹ nói chuyện, Phí Nam Châu lại lạnh lùng mỉa mai nói, “Cung Tư Mỹ, cô sau này đừng nói những lời mắc ói như vậy nữa, tôi sợ đến cuối cùng cô cũng làm chính mình mắc ói!”

“Cung Tư Mỹ, cô không yêu tôi, lại còn muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cô, cô nói xem, con người cô mắc ói biết bao?”

Cung Tư Mỹ bị khí thế sắc bén trên người Phí Nam Châu ép tới có chút chân đứng không vững, nhưng cô ta vẫn không tình nguyện đánh mất tấm thẻ cược to này của mình, “Nam Châu, trong lòng em có anh mà! Em để ý anh như vậy, trong lòng em sao có thể không có anh chứ!”

“Nam Châu, trước kia em không thể quang minh chính đại ở bên anh, chỉ bởi vì anh là người đã có vợ! Cung Tư Mỹ em kiêu ngạo như vậy, sao có thể làm kẻ thứ ba cho người khác chứ!”

“Hừ!” Phí Nam Châu cười lạnh, “Cung Tư Mỹ, cô nói trong lòng cô có tôi?"

“Nếu trong lòng cô thực sự có tôi, cô bây giờ liền gọi điện thoại cho Cậu hai Lưu, nói cho anh ta, người cô yêu là Phí Nam Châu tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK