Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ anh đối xử tệ với cô như vậy, trong mắt trong lòng chỉ có Cung Tư Mỹ hung thủ hại chết anh trai anh, chẳng phải trong đầu anh có phân hay sao!

Nói một lần rồi, Nhan Nhã Tịnh còn chưa cảm thấy hả dạ, cô cất cao giọng lên quãng tám: “Anh hai, đầu anh có phân! Có phân!”

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn âm trầm đến mức gần như có thể nhỏ ra mực, đầu có phân...

Người phụ nữ này lại dám nói đầu anh có phân, ai cho cô cái gan đó!

“Nhan Nhã Tịnh!”

Hai chữ này gần như phát ra từ kẽ răng của Lưu Thiên Hàn, tràn đầy ý đe dọa.

Bị người khác lạnh lùng đe dọa như vậy, cơ thể Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà run lên, nhưng người uống rượu thì to gan, gần như là ngay lập tức cô đã bỏ qua nguy hiểm trước mặt.

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, cười cứ như tên ngốc đầu thôn: “Anh hai, có cần em đào... đào cái thứ đó trong đầu anh ra không?”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh vươn bàn tay trắng nõn ra bắt đầu túm lấy đầu Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn vốn dĩ sắp bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức điên rồi, bây giờ cô còn dám nói muốn đào thứ đó ra khỏi đầu giúp anh, làm anh tức đến mức muốn chặt tay của cô luôn!

“Nhan Nhã Tịnh, cô có tin tôi chặt tay của cô không!”

Chặt tay của cô?

Nhan Nhã Tịnh vội vàng rụt tay mình về, cô vô thức nhìn tay của mình, tay vẫn còn trên cổ tay, rất an toàn.

Nhan Nhã Tịnh lắc tay mình, nói cứ như đang khoe khoang thể hiện với Lưu Thiên Hàn: “Không sao, anh cứ chặt tay của em đi! Dù sao thì tay của em cũng là cây cỏ, gió xuân thổi một cái là lại mọc, chặt thì vẫn mọc ra được tiếp!”

Nhìn người phụ nữ trước mắt cười đến mức sắp chảy nước miếng tới nơi, lần đầu tiên trong lòng Lưu Thiên Hàn thấy bất lực như vậy.

Đe dọa ư, không có tác dụng. Đánh cô ư? Anh quả thật không xuống tay được.

Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm cô, thể hiện sự bất mãn của mình bằng đôi mắt lạnh như băng này.

Nếu như người khác nhìn thấy Lưu Thiên Hàn như thế này, chắc chắn sẽ đi đường vòng, nhưng Nhan Nhã Tịnh sau khi say rượu quá dũng cảm, hoàn toàn không bị dọa bởi khí thế trên người anh.



Không những vậy, cô còn không sợ chết mà cầm lấy tay anh, cười hềnh hệch nói: “Anh hai, hay là chúng ta chặt tay của anh đi! Xem tay của anh có phải cũng giống tay của em không, là cây cỏ, gió xuân thổi cái là lại mọc!”

Nói đến chuyện vui, Nhan Nhã Tịnh còn phấn khích ngâm nga: “Tay của anh, tay của em, là cây cỏ, chặt rồi chặt rồi, gió xuân thổi lại mọc thôi...”

Nhan Nhã Tịnh trông rất đẹp, IQ lại cao, học gì cũng rất dễ, chỉ có giọng hát là theo từ khi còn trong bụng mẹ. Cho dù IQ cô có cao như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật rằng giọng hát của cô hết sức “rung động lòng người”.

Khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn hết đen lại tái, hết tái lại tím, hết tím lại xanh. Vốn dĩ anh đã sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết rồi, bây giờ còn phải chịu đựng ma âm xuyên tai của người phụ nữ này nữa, anh cũng có sung sướng gì đâu!

Ma âm xuyên tai của Nhan Nhã Tịnh thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Lưu Thiên Hàn không muốn mất mặt cùng cô ở đây, liền thô lỗ túm lấy vai cô: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đưa cô về!”

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn đang hát rất hứng khởi, bây giờ nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói muốn đưa cô về, cô lập tức nôn nóng.

Cô ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi không bị móng vuốt của Lưu Thiên Hàn kiềm chế. Giãy dụa hồi lâu vẫn không giãy ra được, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng thêm nóng như lửa đốt.

“Buông em ra! Buông em ra! Em không về nhà! Em muốn sủng hạnh ngôi sao nhỏ của em! Lấp la lấp lánh, em muốn sủng hạnh ngôi sao nhỏ cơ...”

“Nhan Nhã Tịnh, về với tôi!”

Lưu Thiên Hàn tức chết mất thôi, trên đời này luôn có một người, đánh không đánh được, mắng cũng vô dụng, chỉ có thể khiến bản thân tức tới phát rồ phát điên.

“Em không về! Cái đồ ăn cướp, đồ lưu manh biến thái nhà anh! Anh buông em ra!”

Cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng tránh thoát được khỏi sự kìm kẹp của Lưu Thiên Hàn, cô liên tục lùi về đằng sau mấy bước, đôi mắt say mông lung nhìn Lưu Thiên Hàn: “Em nói cho anh biết, anh đừng có mong em sủng hạnh anh! Em nói cho anh biết, đến cả một đầu ngón tay của ngôi sao nhỏ của em anh cũng không bằng! Cho dù anh có cầu xin em sủng hạnh anh thì em cũng sẽ không nhìn anh thêm một cái đâu! Hừ!”

Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo quay mặt sang một bên. Vốn dĩ còn có mấy người ở lại đây hóng hớt, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, mọi người đều nhanh nhẹn vọt về phòng riêng của mình!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Đôi mắt Lưu Thiên Hàn như bốc lửa, anh không biết nên dùng từ gì để hình dung cơn phẫn nộ trong lòng mình nữa.

Đến cả một ngón tay của đám trai bao kia mà anh cũng không bằng?

Cô dám nói anh không bằng đám trai bao kia ư!

Phi phi phi!

Đầu anh thực sự bị lừa đá rồi, làm sao anh phải lấy bản thân ra so sánh với đám trai bao kia chứ!



Lưu Thiên Hàn túm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, anh tưởng rằng lần này Nhan Nhã Tịnh lại tránh, ai ngờ ngay sau đó Nhan Nhã Tịnh lại ngoan ngoãn vùi vào trong lòng anh.

Trước đó Lưu Thiên Hàn còn đang tức đến mức hận không thể đánh chết cô, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn đáng yêu như con mèo nhỏ, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, không nổi giận được nữa.

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh hỗn loạn hết lên, cả người cũng say đến mức tinh thần đã hơi tan rã.

Cô ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, cười ngây ngô lấy lòng, như con cún đang vẫy cái đuôi nhỏ, dáng vẻ nịnh nọt này của cô thực sự khiến Lưu Thiên Hàn không thể nổi nóng dù chỉ một chút.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi đưa cô về nhà.”

Lưu Thiên Hàn thấy Nhan Nhã Tịnh say khướt như thế này rồi cũng không quan tâm tới đám Cao Bắc Vinh đang đợi ở phòng riêng. Anh bế ngang Nhan Nhã Tịnh lên, gọi điện thoại cho Nhạc Dũng rồi cứ thế bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Ngay lúc bế ngang Nhan Nhã Tịnh lên, Lưu Thiên Hàn không khỏi thấy sững sờ. Cảm giác bế cô thế này vô cùng quen thuộc, như thể trước đây anh đã bế cô vừa dịu dàng vừa cẩn thận vô số lần.

Lưu Thiên Hàn cười khẩy một tiếng, xóa sạch những suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, anh làm người thực vật nhiều năm như vậy, không thể có giao tiếp gì với Nhan Nhã Tịnh được. Có thứ suy nghĩ này được thì đúng là trúng tà thật rồi!

Lưu Thiên Hàn đặt luôn Nhan Nhã Tịnh ra ghế sau. Thấy Nhan Nhã Tịnh say đến mức cứ cười ngây ngô mãi, nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, bảo Nhạc Dũng lái xe.

Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ còn yên lặng ngồi trên ghế, xe vừa lái cô đã nhào lên người Lưu Thiên Hàn.

Cô nâng cằm Lưu Thiên Hàn lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lưu Thiên Hàn hết lần này đến lần khác như đang trêu ghẹo.


“Trông anh đẹp thật đấy!”


Nhan Nhã Tịnh ra sức nuốt nước miếng, dáng vẻ bị đổ đứ đừ bởi vẻ đẹp thịnh thế của Lưu Thiên Hàn.


Ban nãy Nhan Nhã Tịnh gào thét phải về sủng hạnh ngôi sao nhỏ của cô, Lưu Thiên Hàn còn tức đến mức muốn giết người. Bây giờ cô bỗng nhiên khen anh, lông dựng lên trên người anh lập tức được vuốt thuận.


Coi như người phụ nữ này có mắt nhìn!


“Hàng lông mày này... chậc chậc, đẹp như được vẽ ra vậy. Còn cả cái mũi này nữa, như được dao gọt ấy, còn cái miệng này nữa, đẹp đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.”


Nhan Nhã Tịnh nói xong, cơ thể cũng hành động luôn, thật sự cắn lên môi Lưu Thiên Hàn một cái.


Bờ môi mềm mại dán lên trên môi anh từng chút một, nhẹ nhàng cắn, cứ như côn trùng nhỏ cắn người vậy, cơ thể Lưu Thiên Hàn bỗng cứng đờ, có thứ gì đó chợt nóng như muốn nổ tung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK