"Minh Quân, vữa nãy rõ ràng anh đã nhận lời với tôi, anh không thể nói lời mà không giữ lời!"
"Tôi nhận lời với cô?" Minh Quân âm trầm cười lạnh, gương mặt tuấn tú nhã nhặn đó, không giống như ở nhân gian, toàn thân anh ta từ trên xuống dưới chỉ có khí lạnh và bạc bẽo đến từ địa ngục.
"An Tình, tai của cô không tốt rồi có phải không? Tôi vừa nãy chỉ bảo cô nhận lỗi với Tô Thu Quỳnh, tôi khi nào đã từng nhận lời là sẽ tha cho cô?!"
Ý thức được dù cô ta có nhận lỗi với Tô Thu Quỳnh, Minh Quân cũng vẫn muốn cắt ngón tay của cô ta như cũ, An Tinh hoảng sợ đến cực điểm, cũng hận đến cực điểm.
Cô ta biết, có xin tha cũng không thể khiến Minh Quân tha cho cô ta, ngược lại chẳng thà cứ chửi cho sướng miệng, cũng giúp cho trong lòng mình thoải mái một chút.
An Tình dựa cứng ngắc vào tường, gương mặt cô ta vặn vẹo, hận ý như dao, "Minh Quân, anh không tính bỏ qua cho tôi có đúng không?! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có chơi chết tôi, anh cũng sẽ không có kết cục tốt!"
"Anh không được chết tử tế! Anh và Tô Thu Quỳnh đều …"
"A a a a a!!!"
An Tình muốn nói, Minh Quân và Tô Thu Quỳnh đều không được chết tử tế, cô ta dù có hoá làm ma cũng không buông tha cho Tô Thu Quỳnh! Cô ta còn muốn nói, cô ta muốn bằm Tô Thu Quỳnh trăm nhát ngàn nhát.
Chỉ có điều, những lời phía sau của cô ta còn chưa kịp nói ra, lưỡi dao sắc bén đã hung ác chém xuống ngón út trên bàn tay phải của cô ta.
Đau …
Mười ngón tay liền tim, An Tình đau đến mức gương mặt không thể trở về được dáng vẻ ôn hoà lương thiện như cô ta vẫn từng quen nguỵ trang nữa, biểu cảm của cô ta, vặn vẹo chưa từng có từ trước đến giờ, cô ta gào lên đến cào tim xé phổi, nhưng sự đau đớn đó vẫn như cũ chỉ có hơn chứ không có giảm.
"Ồ, An Tình, quên nói cho cô biết một chuyện."
Minh Quân thổi thổi lưỡi dao sắc bén, một giọt máu đỏ tươi từ trên đầu lưỡi dao rớt xuống, anh ta nhìn An Tình đau khổ vặn vẹo, anh ta nhìn An Tình muốn sống không được muốn chết không xong, gương mặt anh tuấn văn nhã đó bình tĩnh đến đáng sợ, tìm không thấy một chút xíu thương xót nào.
An Tình thật ra rất muốn biết Minh Quân nói lời này là có ý gì, nhưng trên người cô ta quá đau, môi cô ta không ngừng run rẩy, cô ta nói không ra lời.
"An Tình, vừa rồi tôi hỏi cô, muốn cắt ngón út của bàn tay nào trước, không phải là câu hỏi lựa chọn đâu, đương nhiên, tôi muốn cắt, không chỉ có ngón tay út của cô."
Thấy An Tình bị doạ đến té đái, ý cười nơi khoé môi Minh Quân càng thêm dịu dàng, chỉ có điều, trong sự dịu dàng này mang theo sự ma mị khiến người lạnh thấu tim gan.
"An Tình, tôi sẽ … cắt đi từng ngón từng ngón trên bàn tay cô."
"Tôi từng nói qua, những gì cô đã làm trên người cô Tô, tôi sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần! Ồ, đừng lo là ngón tay của cô không đủ dùng, ngón tay không đủ dùng, tôi còn có thể cắt ngón chân của cô!"
"Minh Quân, anh cái đồ biến thái này! Anh là kẻ điên!"
An Tình cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, giọng cô ta run rẩy đến đáng sợ, nhưng cô ta vẫn cắn răng chửi mắng như cũ, "Minh Quân, anh cho rằng, anh hại tôi như vậy, Tô Thu Quỳnh sẽ nhìn tới anh hay sao? Tôi nói cho anh biết, cô ta vĩnh viễn sẽ không nhìn tới anh! Cô ta không nhìn tới anh, cũng không nhìn tới anh Mục Hàng! Cái con hàng đê tiện Tô Thu Quỳnh đó, cô ta sớm đã bị Lâm Tiêu chơi nát rồi!"
"Minh Quân, anh với anh Mục Hàng đều mù mắt cả rồi, các người mù mắt rồi mới nhìn trúng Tô Thu Quỳnh cái đồ hàng nát …"
"Bốp!"
Con dao sắc bén hung ác nện lên mặt An Tình, giọng nói của An Tình đột nhiên ngưng bặt, cô ta cố gắng hít thở mấy ngụm, trên tay cô ta dính đầy máu tươi, cô ta đang muốn giận giữ gào lên, lại la hét, con dao sắc bén bị Minh Quân nắm trong các ngón tay, hung ác đâm xuống đầu ngón tay của cô ta.
Nghĩ tới cơn đau thấu tim hồi nãy, cơ thể An Tình run như cầy sấy, cô ta không dám lại há miệng lớn tiếng mắng chửi nữa, cô ta không ngừng lắc đầu với Minh Quân, cô ta không ngừng xin tha.
Nhưng con dao sắc bẹn đó, vẫn không chút khách sáo mà hung ác đâm xuống tay cô ta …
Một đêm đó, trong đoạn thời gian đó, dân cư trong khu nhà mà An Tình ở đều đã đi vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, không ít người đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu đó, nghe lên thảm thiết không chịu nổi, dường như đang phải đựng chịu loại khổ hình cực đoan nào đó.
Xã hội hiện tại, đâu ra còn có người phải chịu đựng sự đau khổ cùng cực của khổ hình chứ!
Chắc là có ai đó đang xem phim kinh dị thôi!
Mọi người vốn dĩ đã không thích lo chuyện bao đồng, lại thêm đang lúc ngủ ngon, sau khi bị ồn ào đánh thức lại nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhưng trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tiếng kêu đó dường như kéo dài đến quá nửa đêm, càng thêm khiến người ta cho rằng, nếu không phải có người xem phim kinh dị xem đến nghiện, thì chính là tầng trên của bọn họ có một kẻ tâm thần đang ở, quá nửa đêm còn học quỷ gào.
Là do Minh Quân trước giờ luôn làm việc cẩn thận thận trọng, không ai biết được tối hôm đó, trong căn hộ của An Tình đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại càng không có ai nhìn thấy, căn hộ nhỏ đó của An Tình máu đỏ đầy đất …
Tối hôm đó, Tô Thu Quỳnh vẫn là mang theo hai cái quần sịp đỏ tươi đi Tầm Viên.
Nhìn thấy hai cái quần sịp đỏ tươi đó, Lê Mặc thoắt cái cảm giác như mình đã nhìn thấy thiên thần nhỏ thân thiết, chỉ còn thiếu nước ôm Tô Thu Quỳnh lên mà gặm một miếng.
Sau khi Tô Thu Quỳnh nghe được cảnh ngộ của Lê Mặc, cũng tức đến không xong.
Cô ấy không ngờ, thiếu niên như ánh mặt trời đó, cũng giống như cô ấy, từng đau khổ giãy giụa trong địa ngục nhiều năm như vậy.
Việc Lê Mặc và Nhan Nhã Tịnh dự định khởi nghiệp, Tô Thu Quỳnh đương nhiên là vô cùng ủng hộ.
Ngược lại thời gian này Nhan Nhã Tịnh cầm tới được không ít tiền, nhưng Tô Thu Quỳnh hy vọng sự nghiệp của bọn họ có thể phát triển càng tốt hơn nữa, tốt nhất là vỗ chết Cung Đình của Cung Tư Mỹ trên bờ cát*, cô ấy vẫn là lấy thân phận người hợp tác, đem tất cả số tiền cô ấy kiếm được từ sau khi tiến vào giới giải trí đều đầu tư vào. ("Vỗ chết trên bờ cát" – là từ câu nói "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước tan vỡ trên bờ cát", ý nói sự đời thay đổi, cái sau thay thế cho cái trước).
Thật ra, đối với loại người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn trong cuộc đời giống như Tô Thu Quỳnh mà nói, kiếm tiền gì đó, thật sự đã không còn quan trọng đến vậy nữa, cô ấy chưa từng nghĩ muốn dùng tài năng của Lê Mặc để kiếm tiền, cô ấy chỉ hy vọng bạn bè của mình đều có thể tốt lành đàng hoàng, đội trời đạp đất mà đứng dậy.
Khoảng thời gian trước Nhan Nhã Tịnh đã tài trợ cho không ít người già, khoản tiền lời cô nhận được từ chỗ Nhan Thành Lâm vẫn còn lại gần mười năm tỷ, cộng thêm với mười năm tỷ mà Tô Thu Quỳnh mang đến, khoản vốn ban đầu của bọn họ rất dồi dào.
Đương nhiên, so với doanh nghiệp lớn với nguồn vốn hùng hậu như Cung Đình, vẫn chênh lệch không nhỏ.
Sẽ càng ngày càng tốt thôi.
Lê Mặc đặt cho nhãn hiệu của bọn họ một cái tên rất văn nhã, Nhã Quỳnh và Mặc, kết hợp tên của ba người bọn họ, nhưng Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh lại nhất trí nhận định một cái tên khác.
Nhân Gian.
Đã từng, bọn họ đều từng giãy giụa qua ở trong địa ngục, hiện giờ, bọn họ đều ở nhân gian, bọn họ sẽ tận hưởng sự bình an tốt đẹp của thế giới hiện tại, sẽ có được những gì mình muốn, sẽ làm cho giấc mơ của mình toả sáng lấp lánh.
Nhà thiết kế của Nhân Gian đương nhiên là Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh phần nhiều vẫn là phụ trách việc vận hành thương hiệu.
Công việc của Nhan Nhã Tịnh ở bệnh viện bình quân mỗi tuần có 2 ngày rưỡi được nghỉ, lại thêm lượng công việc cố vấn y học cho rất ít, cuối tuần này cơ hồ cô có thế kết thúc phần công việc trên tay, cô có đầy đủ thời gian để phát triển Nhân Gian của bọn họ.
Người, có được mục tiêu, tâm tình sẽ đặc biệt tươi sáng, Nhan Nhã Tịnh bận nghĩ tới tương lai phát triển tươi sáng rực rỡ của Nhân Gian, ngay cả tin đồn của cô và Thẩm Quyện vẫn luôn bị mọi người truyền ra, tâm tình tốt của cô cũng không bị ảnh hưởng.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh tan làm, vốn dĩ muốn cùng Lưu Thiên Hàn ngọt ngọt ngào ngào, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Thịnh Vân Hiên, muốn hẹn cô cùng ăn cơm.
Mẹ chồng hẹn cô cùng đi ăn tối, cô đương nhiên không thể không nhận lời.
Thịnh Vân Hiện hẹn cô đi một nhà hàng kiểu Nhật rất có phong cách, khi cô qua đó, không nhìn thấy Thịnh Vân Hiên, mà ngược lại lại nhìn thấy Thẩm Quyện.