Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhan Vũ Trúc!”

Nhan Nhã Tịnh không kiềm chế được mà kêu thành tiếng, dù thế nào cô cũng không ngờ được rằng, kẻ giả mạo Tô Thu Quỳnh, hãm hại Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác lại là Nhan Vũ Trúc!

Nhan Vũ Trúc lại phẫu thuật thành dáng vẻ của Tô Thu Quỳnh, đúng là đủ điên cuồng mất trí!

“Đúng rồi, chị là chị gái Nhan Vũ Trúc thân yêu của em đây.” Nụ cười nơi khóe môi Nhan Vũ Trúc càng thêm vặn vẹo dữ tợn: “Em gái thân yêu của chị, đã lâu không gặp, có phải em rất nhớ chị không?”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Nhan Vũ Trúc lại âm u nói: “Nhan Nhã Tịnh, chị thực sự rất nhớ em! Ngày nào chị cũng nhớ em cả! Chị nhớ em nhớ đến mức, hận không thể móc tim em ra, ăn thịt của em!”

“Nhan Vũ Trúc, đừng làm hại An Mỹ! Người cô hận là tôi! Cô buông An Mỹ ra đã! Cô muốn mạng của tôi thì cô cứ lấy đi! Tôi chỉ cầu xin cô đừng làm hại An Mỹ!”

Nhan Nhã Tịnh sợ Nhan Vũ Trúc đột nhiên đẩy Nhan An Mỹ xuống, cô tiến từng bước lên: “Nhan Vũ Trúc, để tôi nhảy từ trên tầng xuống, cô tha cho An Mỹ có được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, đừng có tới đây!”

Nhan Vũ Trúc nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ cảnh giác, đương nhiên cô ta đang lo lắng Nhan Nhã Tịnh sẽ nhào tới cướp lấy Nhan An Mỹ trong tay cô ta.

“Nhan Nhã Tịnh, nếu như cô dám tiến lên một bước nữa, bây giờ tôi sẽ ném Nhan An Mỹ xuống luôn!”

Nghe thấy lời này của Nhan Vũ Trúc, Nhan Nhã Tịnh cũng không dám hành động hấp tấp nữa, cô chỉ có thể nóng lòng như lửa nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé bên tòa nhà kia, lồng ngực đau nhói như ngàn mũi tên đâm vào tim.

Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ rằng người mạo danh cô ấy lại là Nhan Vũ Trúc. Nhìn thấy Nhan An Mỹ gặp nguy hiểm như vậy, cô ấy nôn nóng không thôi: “Nhan Vũ Trúc, xin cô ấy, buông An Mỹ ra đi! Chỉ cần cô buông An Mỹ ra, cô có yêu cầu gì, chúng tôi thực sự sẽ đồng ý hết với cô!”

“Nhưng tôi lại chẳng muốn gì cả, tôi chỉ muốn để Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy con gái cưng của cô ta chết trước mặt cô ta, để cô ta đau đớn không muốn sống thôi!”

Nhan Vũ Trúc hận chứ, mỗi lần nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, cô ta đều hận đến mức toàn thân run rẩy.



Mỗi một ngày cô ta sống trong viện tâm thần đều sống không bằng chết, mà tất cả những điều này đều là nhờ Nhan Nhã Tịnh ban cho cô ta hết!

Sau đó, An Tình cứu cô ta ra, điều kiện của ả lại là bảo cô ta phẫu thuật thành Tô Thu Quỳnh, làm việc giúp ả.

Khi đó cô ta không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đồng ý với An Tình.

Trải qua ba tháng, cuối cùng cô ta cũng biến thành Tô Thu Quỳnh, nhưng ngày ngày đêm đêm nhìn khuôn mặt này, cô ta càng hận hơn, thành ra cũng hận luôn cả Tô Thu Quỳnh.

Chuyện An Tình bảo cô ta làm, cô ta đều làm rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm hại được Tô Thu Quỳnh.

Không những như vậy, bản thân cô ta còn bị lộ tẩy, cô ta bị nhà họ Chiến và nhà họ Lâm ép sát từng bước, An Tình thì lại qua sông đoạn cầu. Cô ta biết, bản thân không chống đỡ được bao lâu nữa, cho dù là rơi vào trong tay người nhà họ Lâm hay người nhà họ Chiến thì cô ta đều chỉ có một con đường chết.

Cô ta không cam lòng để mình chết một cách không rõ ràng như vậy, cho nên, trước khi chết, cô ta muốn làm thêm chút gì đó, khiến Nhan Nhã Tịnh sống không bằng chết!

Giết luôn Nhan Nhã Tịnh thì hời cho cô quá, cô ta muốn cả đời này Nhan Nhã Tịnh sống trong nỗi đau vì mất đi đứa con bảo bối, không thể cứu được!

“Nhan Vũ Trúc, không phải bác muốn mẹ tôi đau đớn không muốn sống sao? Tôi cũng là cục cưng mà mẹ yêu nhất, bác giết tôi rồi cũng khiến mẹ tôi đau đớn không muốn sống!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như trăng kia của Nhan An Bảo đầy kiên quyết: “Bác buông An Mỹ ra rồi đẩy tôi xuống! Tôi đảm bảo tôi sẽ ngoan ngoãn để mặc bác xử lý!”

“Nhan An Bảo, mày tưởng rằng tao sẽ tin mày chắc? Mày ranh ma như vậy, ai mà biết được mày lại định giở trò gì!” Nhan Vũ Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan An Bảo, câu chữ như dao: “Ngày hôm nay tao chỉ cần Nhan An Mỹ chết thôi! Đừng ai mong cứu được Nhan An Mỹ!”

Đón cơn gió rít gào, nhìn độ cao khiến lòng người sợ hãi dưới chân, đương nhiên Nhan An Mỹ cũng sợ hãi, cô bé cũng không muốn chết, nhưng cô bé càng lo lắng cô bé sẽ làm liên lụy tới mẹ, tới anh trai, tới dì Thu Quỳnh và còn có ba và bà nội mà mình yêu nhất.

Cô bé cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Bà bác Nhan, bác giết tôi đi! Tôi không sợ chết! Mẹ, mẹ đừng buồn, cục cưng không sợ! Cục cưng không sợ gì hết!”

“Nhan An Mỹ, mày tưởng rằng tao không dám giết chết mày chứ gì!” Nhan Vũ Trúc nghiến răng nghiến lợi, làm động tác muốn đẩy Nhan An Mỹ chết.

“Buông An Mỹ ra!” Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cùng nôn nóng lên tiếng, bọn họ muốn xông lên nhưng lại sợ bọn họ xông tới rời sẽ kích thích khiến Nhan Vũ Trúc càng thêm điên cuồng hơn, bọn họ chỉ đành đứng yên tại chỗ mà lòng nóng như lửa đốt.



“Đừng động vào An Mỹ!” Lưu Thiên Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, tính cách của anh ghét nhất là bị người khác đe dọa, nhưng vì để Nhan An Mỹ sống tiếp, anh sẵn sàng thỏa hiệp với Nhan Vũ Trúc.

“Buông An Mỹ ra, tôi có thể đưa cô ra nước ngoài, cho cô một cuộc sống mới!”

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Vũ Trúc không khỏi sững sờ, trong cơn hoảng hốt, cô ta như được nhìn thấy người mà cô ta vẫn luôn nhung nhớ.

Nhưng trong lòng cô ta biết rõ, người đàn ông mà cô ta vừa yêu đến tan nát cõi lòng lại vừa hận tới tận xương đã chết rồi. Người đàn ông trước mặt bây giờ là Lưu Gia Thành.

Đôi mắt hỗn loạn kia của Nhan Vũ Trúc dần lấy lại tỉnh táo, nhưng tầm mắt của cô ta vẫn còn lưu luyến trên gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn không rời đi.

Giết chết Nhan An Mỹ, để Nhan Nhã Tịnh đau đớn không muốn sống cũng gián tiếp khiến cô ta vĩnh viễn không thể trở mình, đi tù mọt gông. Những điều này đối với Nhan Vũ Trúc đều là cách tệ nhất.

Nếu An Tình không qua sông đoạn cầu, đưa cô ta ra nước ngoài y như lời hứa. Nếu cô ta vẫn còn con đường sống thì cô ta đã chẳng dùng cái cách đập nồi dìm thuyền này!


Lưu Thiên Hàn bắt lấy một chút dao động lóe lên trong mắt Nhan Vũ Trúc một cách chuẩn xác, anh lại nghiêm túc nói: “Tôi không biết cô từng có ân oán gì với Nhan Nhã Tịnh, nhưng tôi biết rất rõ, nếu như cô giết An Mỹ thì cả đời này của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”


“Cô vẫn còn trẻ, cô còn cả cuộc đời tươi đẹp, chắc chắn cô cũng không muốn cuộc đời của mình kết thúc ở đây mà. Buông An Mỹ ra đi! Chỉ cần cô buông An Mỹ ra, tôi có thể không truy cứu chuyện ngày hôm nay! Tôi biết, bây giờ nhà họ Lâm và nhà họ Chiến đều đang tìm kiếm tung tích của cô, nhưng Lưu Gia Thành tôi sẽ bảo vệ cô! Tôi đảm bảo sẽ để cô xuất ngoại bình an không lo lắng!”


“Mấy người, thật sự có thể buông bỏ quá khứ sao?” Nhan Vũ Trúc nhìn Lưu Thiên Hàn, nhìn gương mặt điển trai đã khắc vào nơi sâu nhất trong xương tủy cô ta, giọng nói không kìm được mà dịu dàng đi đôi chút: “Tôi thực sự, còn có thể sống cuộc đời mới sao?”


“Đương nhiên là được!” Thịnh Vân Hiên vô cùng có khí thế của bà chủ gia đình, bà ta nói với Nhan Vũ Trúc vô cùng trịnh trọng: “Người nhà họ Lưu chúng tôi trước giờ đều là lời nói gói vàng! Chúng tôi đã nói sẽ đưa cô xuất ngoại bình an thì đương nhiên sẽ không để bất cứ ai hại cô!”


“Đúng, nhà họ Lưu chúng tôi còn chuyển một khoản tiền cho cô nữa! Tôi có thể đảm bảo cho cô không lo không nghĩ cả một đời!”


Thịnh Vân Hiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như cô không tin, tôi sẽ ghi chi phiếu cho cô ngay bây giờ! Nếu như cô không muốn lấy chi phiếu, tôi có thể cho người chuyển tiền vào tài khoản của cô cũng được! Chỉ cần cô thả An Mỹ ra, cô muốn bao nhiêu tiền, nhà họ Lưu chúng tôi cũng cố gắng hết sức thỏa mãn cô!”


Sau khi Thịnh Vân Hiên nói xong câu này, những người đứng trên nóc tòa nhà đều nín thở đợi Nhan Vũ Trúc trả lời, sợ cô ta vẫn u mê không tỉnh ngộ, lựa chọn giết con tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK