Ông ta vội vàng hét lên: "Thiên Hàn, đừng làm tổn thương Thiên Bội và Bích Loan! Tôi nói, cái gì tôi cũng nói!"
"Nhan Minh Tự ở Trần Huyện, giờ tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho cậu!" Nói xong, Nhan Thành Lâm nhanh chóng soạn văn bản rồi gửi tin nhắn địa chỉ cho Lưu Thiên Hàn: "Thiên Hàn, tôi đã gửi địa chỉ cho cậu rồi, giờ có phải cậu cũng nên thả Bích Loan và Thiên Bội ra rồi không?"
Nhan Thành Lâm không nhận được câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn liếc nhìn tin nhắn vừa nhận được, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt khiếp sợ của Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan, cứ như vậy thả họ ra, thì quá hời cho họ rồi!
Hai người họ làm tổn thương Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác, khiến người con gái anh yêu gần như chẳng còn đường mà đi, anh không treo họ lên một lúc, sao xứng với lòng dạ độc ác của họ!
"Anh rể, ba tôi đã nói cho anh biết địa chỉ rồi, giờ anh có thể thả tôi xuống được không?" Nhan Bích Loan sợ hãi, hai chân run lập cập, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, phát hiện mình không chịu được nữa!
Nhan Bích Loan biết cô ta sợ hãi thành như vậy thật sự không có tiền đồ, nhưng đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, ai mà không sợ!
Anh rể thật sự quá đáng sợ, dường như có thể giết người uống máu bất cứ lúc nào!
"Thiên Hàn, thả chúng tôi xuống! Mau thả chúng tôi xuống!"
Thanh Thiên Bội yếu ớt kêu lên: "Thiên Hàn, cậu còn muốn biết gì nữa, tôi đều nói cho cậu, chuyện gì tôi cũng có thể nói cho cậu, cầu xin cậu đừng giết tôi và Bích Loan! Cầu xin cậu!"
Lưu Thiên Hàn biết bây giờ anh có thể moi được nhiều thứ từ miệng Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội, nhưng anh có việc quan trọng hơn phải làm.
Anh và Nhạc Dũng chia nhau hành động, anh đến nhà họ Ngô tìm Nhan Nhã Tịnh, Nhạc Dũng đi Trần Huyện đón Nhan Minh Tự.
Với tính cách độc ác của Cao Bắc Vinh, đương nhiên anh ta sẽ ở lại đây, tiếp tục cạy miệng Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội.
Cao Bắc Vinh thích nhất là hù dọa những cô gái não tàn và phụ nữ tuổi mãn kinh. Ngay khi Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng rời đi, Cao Bắc Vinh lệnh cho người cho Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội nhảy bungee vào giữa đêm khuya trên cột điện.
Sợi dây sắp rơi xuống dưới cùng của cột điện thì lập tức được kéo lên đỉnh, có nhiều lần, Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội cảm thấy mình sắp té chết.
Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội sợ tới mức la hét thảm thiết, tối nay, họ gặp phải chuyện quái quỷ gì vậy!
Nhan Bích Loan vốn đã sợ vỡ mật, cơ thể cô ta không ngừng co quắp, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng hận ý trong lòng chỉ tăng chứ không giảm.
Nhan Nhã Tịnh, tất cả đều tại Nhan Nhã Tịnh!
Đêm nay, cô ta và mẹ bị tra tấn thảm đến mức này, tất cả đều do Nhan Nhã Tịnh ban tặng!
Thời thế xoay chuyển, một ngày nào đó, khi cô đứng trên chỗ cao, sẽ tàn nhẫn giẫm Nhan Nhã Tịnh dưới chân, khiến cho cô ta không có cơ hội trở mình!
Ồ, không đúng, tối nay, Nhan Nhã Tịnh đã không thể trở mình được rồi!
Lúc này, Nhan Nhã Tĩnh hẳn đã phát sinh quan hệ với Ngô Minh Triết, chỉ sợ giờ Lưu Thiên Hàn tìm đến, Nhan Nhã Tịnh còn đang cùng Ngô Minh Triết chiến đấu hăng say. Lưu Thiên Hàn coi Nhan Nhã Tịnh như báu vật, chờ đến khi nhìn thấy bộ dáng ghê tởm của Nhan Nhã Tịnh, anh ta chắc chắn sẽ không thích Nhan Nhã Tịnh nữa!
Sau khi bị kéo lên đỉnh cột điện một lần nữa, Thanh Thiên Bội hoàn toàn hoảng sợ, cô ta không ngừng xin Tống Thu Huyền tha cho, cũng liên tục nói ra những chuyện đã làm với Nhan Nhã Tịnh, cố gắng để Tống Thu Huyền bỏ qua cho cô ta.
Tuy nhiên, cô ta cũng coi như còn lý trí, không nói ra người cứu Lưu Thiên Hàn năm năm trước không phải Nhan Vũ Trúc.
Dù thế nào đi chăng nữa, Nhan Vũ Trúc cũng là ân nhân cứu mạng của Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn không thể gạt đoạn tình cảm này sang một bên. Là một người thông minh, cô ta biết, nếu Lưu Thiên Hàn biết sự thật, cả nhà họ sẽ tiêu đời!
Thanh Thiên Bội bà ta vẫn muốn trở thành bà chủ cao quý, nhà họ Nhan bọn họ, sau này sẽ giành lại được vinh quang tối cao.
Nhan Nhã Tịnh bị loại đàn ông ghê tởm như Ngô Minh Triết chạm vào rồi thì còn là cái rắm gì nữa!
Nhan Nhã Tịnh nóng đến mức hơi thở phát ra cũng nóng hừng hực.
Ngay khi môi Ngô Minh Triết sắp chạm vào môi cô thì cô đột nhiên cô ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc.
Mùi cá muối...
Nhan Nhã Tĩnh đột ngột mở mắt ra, cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, đầu óc lập tức thanh tỉnh.
Người đàn ông trước mắt không phải Lưu Thiên Hàn mà là Ngô Minh Triết!
Nghĩ đến việc vừa rồi cô suýt nữa chạm vào cái miệng xúc xích của Ngô Minh Triết, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mắc ói, cô chợt quay mặt sang bên, nôn mửa.
Nhìn khuôn mặt của Ngô Minh Triết gần trong gang tấc, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nhớ tới những gì Nhan Vũ Trúc nói trong xe.
Nhan Vũ Trúc nói Ngô Minh Triết mắc loại bệnh đó.
Nếu xảy ra quan hệ với Ngô Minh Triết, cô nhất định sẽ bị lây bệnh!
Cho dù có chết, cô cũng không muốn chết vì loại bệnh này!
Nhan Nhã Tịnh ổn định thân người, cô nổi điên, giống như muốn lao ra khỏi cửa.
Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, Nhan Nhã Tịnh biết, đây hẳn là chuyện tốt mà Bùi Ninh Hinh làm ra.
Nhan Nhã Tịnh trong lòng cười chế giễu, Bùi Ninh Hinh và Nhan Vũ Trúc đúng là đôi bạn thân, phối hợp với nhau rất ăn ý! Họ quyết tâm muốn cô bị nhiễm loại bệnh đó!
"Vợ, em chạy cái gì mà chạy! Có chạy cũng ngã vào vòng tay của anh thôi!"
Ngô Minh Triết vừa nói vừa đuổi theo Nhan Nhã Tịnh, cái trò đại bàng bắt gà con này, Ngô Minh Triết chơi không biết chán.
Anh ta hiểu rõ nhất về tình trạng cơ thể, phụ nữ ấy mà, lúc đầu kháng cự, nhưng nếu cả hai cùng mắc loại bệnh đó, cô cũng chỉ còn cách chấp nhận số mệnh, sau này, chỉ một lòng với anh ta!
"Ngô Minh Triết, anh đừng tới đây!"
Nhan Nhã Tịnh ngả người ra sau, lưng đập vào cửa, cơn đau dữ dội khiến cô không thể nào chìm sâu trong ảo tưởng được nữa, nhưng cơ thể cô hoàn toàn mềm nhũn, căn bản không có sức chống lại Ngô Minh Triết.
Bây giờ, Ngô Minh Triết dường như chơi trò đại bàng bắt gà con đến ghiền, nhưng nếu anh ta chơi chán rồi, bắt đầu dùng vũ lực với cô, cô chắc chắn sẽ mắc phải loại bệnh đó.
Cô cũng không dám lấy bình hoa trong phòng để đập Ngô Minh Triết, loại bệnh đó có thể lây qua đường máu, nếu không cẩn thận, tối nay cô sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Nhan Nhã Tĩnh chợt xoay người lại, đập mạnh lên cửa: "Bùi Ninh Hinh, mở cửa ra!"
"Nhan Nhã Tịnh, tôi nói này, đêm nay cứ hưởng thụ đi!" Bùi Ninh Hinh ngừng một lát, giọng nói tràn đầy sự vui vẻ khi trả được thù: "Nhan Nhã Tịnh, ngày đó trong tiệc từ thiện, cô thấy chết mà không cứu, cô cho là, hôm nay tôi sẽ hạ thủ lưu tình sao? Nằm mơ đi!"
"Nhan Nhã Tịnh, Ngô Long mặc dù đáng sợ, nhưng ít nhất anh ta không mắc phải căn bệnh chết tiệt đó! Cô cứ chờ nhiễm bệnh, bẩn chết đi!"
Bùi Ninh Hinh cười ha ha, bệnh phụ khoa sao có thể đáng sợ bằng AIDS! Cô ta vẫn may mắn hơn Nhan Nhã Tịnh một chút!
Nhan Nhã Tịnh biết Bùi Ninh Hinh sẽ không mở cửa cho mình, cô sẽ không lãng phí sức lực mà đập cửa nữa.
Bị đẩy vào ngõ cụt nhưng cô vẫn không hối hận về quyết định của mình trong buổi tiệc từ thiện đó. Lòng hận thù của phụ nữ, đôi khi không thể giải thích được, cho dù cô có nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, Bùi Ninh Hinh vẫn sẽ bắt tay với Nhan Vũ Trúc chèn ép cô.
Không đi được cửa chính thì còn có cửa sổ.
Nhìn khung cửa sổ rộng mở, Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô dùng hết sức lực, trèo lên bệ cửa sổ, nhảy xuống...