Ký tên lên nguyên cái bản mặt, anh ta muốn thăng tiên luôn hả!
Thế nhưng nhìn thấy nụ cười vừa ngượng ngùng lại vừa vui sướng của Lê Mặc, đáy lòng Nhan Nhã Tịnh rất vui.
Mấy năm qua, Lê Mặc đã phải trải qua quá nhiều chuyện u ám. Ngày đó lúc cô nhặt được anh ta từ vũng bùn trên đường, trong đáy mắt giăng đầy vẻ mù mịt, cô rất mừng vì theo thời gian Lê Mặc ngày càng tươi sáng và cởi mở hơn, dường như lại trở về dáng vẻ ban đầu khi họ mới gặp nhau.
Liễu Đào cảm thấy bất đắc dĩ trước yêu cầu của Lê Mặc, cô đã ký tên cho fan hâm mộ rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn được ký tên trên mặt.
“Anh có muốn ký ở chỗ nào khác không?” Liễu Đào liếc nhìn Lê Mặc, hỏi dò.
“Chỉ muốn trên mặt thôi! Tôi muốn tên của nữ thần được ký trên mặt tôi!” Hai tai Lê Mặc đỏ lựng, nhưng anh ta vẫn vô cùng kiên quyết.
Liễu Đào không lay chuyển được Lê Mặc, chỉ đành cẩn thận ký tên lên trán của anh ta!
Sau khi Liễu Đào ký tên xong, Lê Mặc vui sướng cười đến nỗi khóe miệng sắp rút gân.
“Trên mặt tôi có tên nữ thần của tôi đấy!”
Lê Mặc vui vẻ, nhưng chưa được ba giây, Lê Mặc không khỏi buồn bã nói: “Lỡ như tên không còn thì sao đây? “Cho dù từ nay về sau tôi không rửa mặt, cái tên này chắc cũng không giữ được vài ngày!”
Lê Mặc nhìn Liễu Đào với vẻ mong đợi: “Đào Đào, vài ngày nữa cô có thể ký tên cho tôi tiếp không? À không, cứ cách vài ngày tôi muốn nhờ cô ký cho tôi một lần.”
Nghĩ đến mình không còn sống được bao lâu nữa, ánh mắt Liễu Đào trở nên ảm đạm. Sau một lúc im lặng, cô vẫn nhẹ giọng đồng ý: “Được!”
Hiếm khi có người thích mình như vậy, cô ấy rất cảm kích!
Nhưng đáng tiếc là, cô không thể ký tên cho fan hâm mộ của mình thêm bao nhiêu lần nữa!
Thấy Liễu Đào đồng ý, Lê Mặc sướng rần cả lên.
Tuy nhiên giờ phút này nhìn dáng vẻ vui sướng của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh lại không vui.
Cô biết rõ hơn ai hết, Liễu Đào không cầm cự được bao lâu nữa.
Lúc đầu khi cô vừa châm cứu vừa phối thuốc đông y cho Liễu Đào, còn có thể giúp cô ấy cầm cự qua sinh nhật của Phí Nam Châu. Nhưng khoảng thời gian trước, bị Phí Nam Châu cưỡng ép phát sinh quan hệ nhiều lần khiến cô ấy xuất huyết ngày càng nhiều, sức khỏe chuyển biến xấu với tốc độ đáng sợ, cô ấy không còn sống được mấy ngày nữa.
Nhan Nhã Tịnh dời mắt khỏi Liễu Đào nhìn sang Lê Mặc, biểu cảm vui sướng trên mặt anh ta không lừa được cô. Anh ta thích Liễu Đào, tình cảm đó tuyệt đối không phải của fan dành cho thần tượng, mà là tình cảm của một đàn ông đối với một người phụ nữ.
Phí Nam Châu đối xử với Liễu Đào rất tệ, nếu Liễu Đào có thể sống lâu trăm tuổi, cô thực sự hy vọng cô ấy tìm được một người chồng tốt, ví dụ như Lê Mặc.
Đáng tiếc là, dù Lê Mặc có thích cô ấy nhiều đến đâu, cũng không thể kéo dài tuổi thọ của cô ấy.
Nhan Nhã Tịnh không nhìn nhầm, Lê Mặc rất thích Liễu Đào.
Liễu Đào mãi mãi sẽ không biết anh ta thích cô ấy từ khi nào, thích nhiều đến cỡ nào.
Ban đầu anh ta thật sự coi Liễu Đào là thần tượng, là nữ thần trong lòng mình. Nhưng lúc anh chạy khỏi móng vuốt ma quỷ của Cung Trí Cương và Cao Chí Minh, đau khổ vật lộn giữa cuộc đời như một tên ăn mày thì anh ta gặp được Liễu Đào.
Khi đó, anh ta khát nước vô cùng, vừa khéo phía trước có một tiệm nước giải khát.
Vào lúc khó khăn nhất, con người chẳng còn quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, Lê Mặc không khống chế được mà chạy vào trong tiệm lấy một chai nước ướp lạnh.
Anh ta không có tiền trả, mở nắp chai nước ra, uống ừng ực để xoa dịu cơn khát.
Anh ta không trả tiền, chủ tiệm cũng không định bỏ qua. Anh ta còn tưởng rằng chờ đợi mình là một trận đánh no đòn, nhưng không ngờ một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng ấm áp một cách lạ thường chợt vang lên bên tai anh ta.
Cô ấy nói: “Tôi trả giúp anh ta.”
Vốn dĩ Liễu Đào đã rất xinh đẹp, khoảnh khắc khi Lê Mặc ngẩng khuôn mặt bẩn thỉu lên, anh ta cảm thấy dường như mình gặp được tiên nữ.
Sự yêu thích đối với thần tượng, không kiểm soát được mà biến chất thành tình yêu nam nữ kiềm nén và đầy mong đợi, dần dà nước tràn thành lụt.
Chỉ là lúc đó anh ta quá nhếch nhác, không dám nói cho thần tượng biết mình là fan hâm mộ của cô ấy.
Một ánh nhìn đầu tiên đã trở thành sự cứu rỗi cả đời của Lê Mặc.
Sau này anh ta mới biết Liễu Đào là vợ của Phí Nam Châu, người phụ nữ đã có chồng, anh ta biết mình không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa, nhưng anh ta lại không thể nào kiềm chế được tình yêu mà mình dành cho cô ấy.
Anh ta không dám yêu cầu xa vời thay thế vị trí của Phí Nam Châu để ở bên cạnh cô ấy, nhưng anh ta muốn đến gần cô ấy hơn, gần hơn một chút.
Hôm nay Liễu Đào đến đây chỉ đơn giản là buổi gặp gỡ cá nhân thôi, cô ấy cũng không dẫn theo trợ lý.
Sức khỏe bây giờ của Liễu Đào không thích hợp để lái xe, Lê Mặc chủ động đề nghị đưa Liễu Đào về.
Tối nay Nhan Nhã Tịnh cũng không lái xe, đang định nhờ Lê Mặc đưa mình về, nhưng cô vẫn ủng hộ Lê Mặc trọng sắc khinh bạn. Cô bắt một chiếc xe, sau đó nói lời tạm biệt với Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh.
Lê Mặc rất hoạt bát ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh. Lần đầu tiên trong đời được ở chung với thần tượng, Lê Mặc có rất nhiều lời muốn nói với Liễu Đào, chỉ là anh ta quá kích động, quá lo lắng nên không biết mở miệng thế nào cả.
Lê Mặc đưa Liễu Đào về biệt thự của cô ấy và Phí Nam Châu, nhưng không ngờ lại gặp Phí Nam Châu ở ngoài biệt thự.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lẽo của Phí Nam Châu hiện lên vẻ giễu cợt rõ ràng, nhất là khi nhìn thấy hai chữ “Liễu Đào” được viết tỉ mỉ trên trán Lê Mặc, Phí Nam Châu lại càng tức giận đến mức cười mỉa thành tiếng.
Phí Nam Châu không biết tại sao mình lại giận dữ như vậy. Anh ta nghĩ, có lẽ là do anh ta không thể nhìn nổi Liễu Đào này rõ ràng là một người phụ nữ dâm loàn, nhưng cả ngày cứ thích tỏ ra ngây thơ trong sáng ở trước mặt anh ta!
“Liễu Đào, cô hẹn hò với tên trai bao này đấy à!” Phí Nam Châu nở nụ cười mỉa mai: “Có phải tôi nên khen cô một câu hay không, bị tên trai bao đó làm cho say mê điếu đổ rồi mà vẫn còn biết đường về nhà?”
Liễu Đào thực sự cảm thấy lời của Phí Nam Châu vô lý đùng đùng, trước giờ cô luôn bảo vệ fan hâm mộ của mình, không muốn khiến Lê Mặc lúng túng, vì thế cô vội vàng nói: “Nam Châu, Lê Mặc không phải là trai bao! Lời nói của anh hơi quá đáng rồi đấy!”
“Ha!” Phí Nam Châu cười càng thêm lạnh lẽo, phóng túng: “Liễu Đào, vì một thằng trai bao mà cô cãi nhau với tôi ư? Cô to gan thật!”
“Nam Châu, anh hiểu lầm rồi, Lê Mặc thật sự chỉ là fan hâm mộ của em thôi!” Mặc dù tính cách của Liễu Đào lạnh nhạt, nhưng cô cũng không thích tự dưng bị người ta hiểu lầm oan uổng như thế. Chỉ là lời giải thích của cô không khiến Phí Nam Châu tin tưởng, ngược lại nét mặt Phí Nam Châu còn càng lạnh lùng hơn.
Đường nét gương mặt Phí Nam Châu rất nhu hòa, không hề sắc bén hay góc cạnh quá mức, nhưng vì lúc nào trong mắt anh ta cũng lạnh lùng nên lần nào Liễu Đào nhìn anh ta cũng cảm thấy ớn người.
“Sao nào, dẫn trai bao về nhà rồi còn bảo hiểu lầm nữa à? Liễu Đào, có phải nếu tối nay tôi không về, cô và thằng trai bao này sẽ ngủ luôn trên giường của tôi đúng không?”
Thấy Phí Nam Châu càng nói càng quá đáng, Liễu Đào thật sự vô cùng cạn lời. Cô không giỏi cãi nhau với người khác, đối mặt với lời khó nghe đó của anh ta, bỗng dưng cô hoàn toàn không biết nên phản bác lại thế nào.
“Nói! Liễu Đào, cô đã lên giường với thẳng trai bao này rồi đúng không!” Phí Nam Châu bóp chặt cằm Liễu Đào, gằn từng chữ hỏi.