Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Thiên Hàn: “…”

Cung Tư Mỹ đục nước béo cò, hôn trộm anh, anh cũng là người vô tội mà!

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, nụ cười trên khóe môi của Nhan Nhã Tịnh càng lạnh lùng hơn, cô cười nhạt lùi lại mấy bước: “Anh Lưu, cậu không còn gì để nói nữa đúng không?”

Thực ra từ trước đến nay Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn bằng lòng tin tưởng tình cảm của Lưu Thiên Hàn dành cho mình, nhưng chuyện của Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ ở phòng khách, cô đã tận mắt nhìn thấy, cô không thể lừa mình dối người.

Sự hiểu lầm của Nhan Nhã Tịnh với anh càng lúc càng nghiêm trọng, Lưu Thiên Hàn biết mình không thể tiếp tục giữ yên lặng nữa.

Nhan Nhã Tịnh lùi lại thì anh sẽ tiến lên phía trước, anh kéo mạnh cô vào lòng mình, khiến cô không thể giữ khoảng cách với anh nữa.

“Nhan Nhã Tịnh, đúng là Cung Tư Mỹ không ép anh…”

“Hừ!” Nhan Nhã Tịnh cười lạnh lùng, khóe miệng cô giật giật: “Anh Lưu nói như vậy thì việc hai người hôn nhau là đôi bên tự nguyện, hai người không thể kìm lòng được đúng không? Nếu hai người đã không kìm lòng được như vậy thì sao vừa nãy anh còn phủ nhận mối quan hệ giữa anh và Cung Tư Mỹ?”

“Nhan Nhã Tịnh, không có chuyện đôi bên tự nguyện, càng không có chuyện không thể kìm lòng.” Lưu Thiên Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp đầy chân thành: “Nhan Nhã Tịnh, ban nãy anh đang ngủ trên sofa, Cung Tư Mỹ nhân lúc anh ngủ để hôn anh.”

“Anh Lưu, cậu lừa ai vậy chứ?” Rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh không tin lời Lưu Thiên Hàn: “Trước giờ anh đều là người cảnh giác, Cung Tư Mỹ hôn anh lâu như vậy mà anh không phát hiện ra mới là điều kỳ lạ đấy.”

“Em thấy rõ ràng là anh giả vờ ngủ! Có phải vừa nãy được Cung Tư Mỹ hôn anh rất vui đúng không?”

Nghĩ đến việc Lưu Thiên Hàn có thể rất vui khi được Cung Tư Mỹ hôn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng cảm thấy khó chịu.

Cô siết chặt nắm đấm, đấm vào ngực Lưu Thiên Hàn trút giận, để thể hiên sự khó chịu trong lòng mình.

Nếu là lúc bình thường, một người tay chân mảnh mai, yếu đuối như Nhan Nhã Tịnh thật sự không thể làm Lưu Thiên Hàn bị thương, nhưng hiện giờ ngực anh đang bị thương.

Lại còn bị thương nặng như vậy nữa, anh phải dùng hết nghị lực phi thường của mình thì mới cố chịu được lâu như vậy mà không bị ngã xuống.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh không khỏi cảm thấy nhói đau, nhưng nhớ lại ban nãy cô cũng không dùng bao nhiêu sức lực, cảm giác đau lòng nhanh chóng chuyển thành ghét bỏ.

“Anh Lưu, anh đừng dùng khổ nhục kế với em nữa! Anh có bám lấy em cũng không có tác dụng gì đâu!” Nhan Nhã Tịnh cố để giọng nói mình lạnh lùng hơn chút nữa: “Nếu anh đã thích Cung Tư Mỹ như vậy thì anh đi tìm cô ta đi! Về sau đừng bám lấy em nữa!”



“Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ cần em thôi!”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn đã ôm chặt lấy cô. Càng nghĩ đến chuyện ban nãy của anh và Cung Tư Mỹ, trong lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu, cô dùng lực đẩy anh ra.

“Anh Lưu, anh đừng chạm vào em! Nếu anh cần phụ nữ thì anh đi tìm Cung…”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói hết thì cô đã thấy lòng bàn tay mình dính một thứ chất lỏng gì đó dính dính.

Là máu!

Hôm nay Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest màu đen, Nhan Nhã Tịnh không để ý chỗ tim anh đã rỉ ra máu.

“Anh Lưu, anh bị thương rồi!”

Nhan Nhã Tịnh nhìn lòng bàn tay thấm đầy máu của mình, cô ngẩng lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lưu Thiên Hàn, cô không quan tâm gì đến chuyện tức giận với anh ban nãy nữa, vội vàng chui ra khỏi vòng tay anh, định kiểm tra vết thương cho anh.

“Anh Lưu, anh đừng nói gì vội, bây giờ em xử lý vết thương cho anh đã.”

Nếu là bình thường, tính cảnh giác của cậu Lưu cao như vậy, Cung Tư Mỹ muốn nhân lúc anh ngủ để hôn trộm nhất định là không thành công, nhưng hiện giờ anh đang bị thương, vừa nãy anh nói là ngủ thiếp đi nhưng thực chất là anh bị ngất.

Mấy hôm nay anh Lưu không liên lạc với cô mà ở chung với Cung Tư Mỹ nhất định là do anh có việc quan trọng phải làm.

Nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bên cạnh của Lưu Thiên Hàn bị nhuộm thành màu đỏ, trái tim Nhan Nhã Tịnh đau đớn tan nát, cô cũng không thể nào tức giận với anh nữa.

“Nhan Nhã Tịnh, anh phải nói, em hiểu lầm anh rồi, anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em.”

Vết thương của Lưu Thiên Hàn thật sự rất đau, anh cũng phải rất vất vả thì mới nói được ra những lời này nhưng anh không muốn cô gái trong lòng mình hiểu lầm anh.

“Nhan Nhã Tịnh, trái tim anh dành cho em không bao giờ thay đổi, cho dù có chết thì cũng không thay đổi. Anh không yêu Cung Tư Mỹ và sẽ càng không kết hôn với cô ta. Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ muốn sống đến bạc đầu với em.”

“Anh Lưu, em tin anh.” Nhan Nhã Tịnh cố cơn nghẹn ngào trong cổ họng, khẽ nói.

“Anh Lưu, em hiểu rõ lòng anh và em cũng tin là anh sẽ không yêu Cung Tư Mỹ nhưng anh cũng không thể lừa em. Rõ ràng An Bảo và An Mỹ là con của em và Hách béo, vì sao anh lại nói hai đứa là con của anh?”



“Còn nữa, lẽ nào anh đã quên việc chúng ta đã ký đơn ly hôn rồi sao, làm sao anh có thể nói chúng ta là vợ chồng chứ!”

“Nhan Nhã Tịnh, An Bảo và An Mỹ thật sự là con của chúng ta. Năm năm trước, buổi tối ngày 8/6, chính em là người đã cứu anh.”

“Còn tờ đơn ly hôn anh đã xé rồi, hiện giờ chúng ta vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận.”

Vốn dĩ những lời này Lưu Thiên Hàn định để ngày mai lúc cầu hôn mới nói cho Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh thật sự không đợi được nữa.

Nghe những lời Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh ngẩn người ra một lát, cô cũng hi vọng người đàn ông trong buổi tối năm năm trước là anh Lưu nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?

“Anh Lưu, anh đừng đùa cho em vui nữa! Hách béo đã làm giám định quan hệ ba con với An Bảo và An Mỹ rồi, anh ta mới là người đàn ông năm năm trước.”

“Anh Lưu, em giúp anh xử lý vết thương đã!”

Nhìn thấy vết thương của anh Lưu, nước mắt của Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà rơi xuống.

Vết thương sâu như vậy thì đau biết bao chứ! Anh đã đau như vậy mà còn cố chịu đựng để dỗ dành cô.

Môi cô run rẩy: “Anh Lưu, sao anh lại bị thương nặng như vậy chứ? Là ai đã làm anh bị thương vậy?”


Bây giờ Lưu Thiên Hàn chỉ muốn chứng minh bản thân mình, anh không còn tâm trạng để quan tâm đến vết thương đang đau đến xé gan xé phổi kia nữa. Anh cố gắng ôm Nhan Nhã Tịnh trong lòng, anh nhẹ nhàng mà đau đớn lau đi nước mắt ở khóe mắt cô.


“Nhan Nhã Tịnh, anh thật sự là ba ruột của An Bảo và An Mỹ, anh không lừa em đâu.”


“Anh Lưu, bây giờ anh đã bị thương thành ra như vậy mà vẫn còn tâm trạng ở đây nói linh tinh sao!” Nhan Nhã Tịnh tức giận, trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau xót nhiều hơn, cô đang định cầm máu cho Lưu Thiên Hàn thì anh đã lại bắt lấy tay cô.


“Nhan Nhã Tịnh, anh không nói linh tinh! An Bảo và An Mỹ thực sự là con của anh!” Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn không tin, Lưu Thiên Hàn nói tiếp: “Nhã Tịnh, tối hôm đó chúng ta đã làm bốn lần.”


Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh lập tức đỏ lên, cô giận dỗi đẩy Lưu Thiên Hàn một cái: “Anh Lưu, anh đúng là không biết xấu hổ.”


Buổi tối hôm đó, Nhan Nhã Tịnh thật sự quá thảm hại, lúc đó cô cũng quên mất mình bị người đàn ông kia dằn vặt mấy lần, cuối cùng sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhớ ra tối hôm đó có lẽ là bốn lần.


Chẳng lẽ anh Lưu thật sự chính là người đàn ông năm năm trước sao?\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK