Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng cảm thấy mình không xứng với Lưu Thiên Hàn.

Người đàn ông như anh, bất kể trong mắt ai cũng đều là người đàn ông độc thân giàu có ưu tú nhất. Đừng nói cô là người phụ nữ từng sinh con, dù cô chưa sinh đi nữa thì trong mắt người khác cô cũng không xứng với anh.

“Anh Lưu, tuy trước khi gặp anh, em chỉ xảy ra quan hệ một lần với người đàn ông khác vào cái đêm năm năm trước, nhưng em đã sinh con. Anh xuất sắc như vậy, hai ta đến với nhau, em thấy mình giống như nhặt được của hời vậy.”

“Em biết, em không nên để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng trong mắt mọi người, em và anh ở bên nhau thật sự là em được hời.”

“Anh Lưu, ở bên anh càng lâu, em càng cảm thấy bản thân mình không đủ tốt. Em không có tư cách làm bạn gái anh, em…”

Nhan Nhã Tịnh đã nén những câu nói này trong lòng rất lâu. Hôm nay cô muốn nói hết những gì đè nén trong lòng. Nhưng cô còn chưa nói xong, đôi môi đã bị hai cánh môi mỏng chặn kín.

Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh chỉ hôn Nhan Nhã Tịnh vừa chân thành lại vừa nóng bỏng. Cơ thể anh ấm áp đến thế, làm ấm trái tim cô, nóng hôi hổi khiến cô run rẩy.

Vành mắt Nhan Nhã Tịnh cũng hơi nóng, cô cảm thấy giây phút này cô đã hiểu Lưu Thiên Hàn. Người đàn ông này chứng minh với cô bằng nụ hôn này, anh không chê cô, trong lòng anh, cô rất xứng với anh.

Quả thật, sau khi Lưu Thiên Hàn buông cô ra, anh cực kỳ kiên định nói với cô: “Nhan Nhã Tịnh, anh không cho phép em tự coi thường mình. Trong lòng anh, em là tốt nhất.”

“Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi. Cho nên trên thế giới này, chỉ mình em mới xứng đôi với anh nhất.”

Người phụ nữ khác có tốt hay xuất sắc hay không, thật sự không liên quan gì đến anh. Vì anh không yêu họ, họ có tốt đi nữa thì cũng không lọt vào mắt anh.

Từ đầu đến cuối, người mà anh muốn cũng chỉ có mình Nhan Nhã Tịnh mà thôi.

Cô từng lên giường với người đàn ông khác, từng sinh con thì đã sao, chỉ vì anh yêu cô nên anh sẽ tiếp nhận tất cả quá khứ của cô.

Con người, ai mà chẳng có quá khứ!

Điều hối tiếc duy nhất của anh cũng chỉ là anh không gặp được cô sớm hơn chút mà thôi.

Nếu anh gặp được cô sớm hơn, anh sẽ không để cô gặp tên đàn ông cặn bã kia, càng không để cô một mình lận đận, chịu nhiều khổ sở, bất lực cùng đau buồn như thế.

Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em, chỉ yêu mình em…

Vành mắt của cô nóng đến mức chịu không nổi, nước mắt không kìm được lăn xuống.

Vừa rồi anh Lưu nói, anh yêu cô!

Lời tỏ tình của anh Lưu thật êm tai.



Gì mà xứng hay không xứng, Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn bận tâm nữa. Cho dù cô không đủ tốt nhưng cô sẽ cố gắng. Cô sẽ nỗ lực, sẽ trở nên ngày càng tốt hơn, trở thành người phụ nữ thật sự xứng với anh Lưu.

Phụ nữ được đàn ông che chở, quả thật rất hưởng thụ. Nhưng điều làm Nhan Nhã Tịnh thích hơn vẫn là tình yêu ngang bằng. Cô mong rằng ngày nào đó, mình có thể sánh vai với anh Lưu, hy vọng có một ngày cô cũng có thể trở thành niềm kiêu hãnh của anh.

Tình yêu không chỉ khiến người ta đắm chìm mà còn có thể thúc giục người ta tiến lên. Nhan Nhã Tịnh nâng gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lên rồi hôn anh thật sâu. Anh Lưu, anh là động lực lớn nhất để em phấn đấu. Tin em đi, em sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.

“Anh Lưu, em cũng yêu anh, rất, rất yêu anh…”

Nhan Nhã Tịnh động tình hôn Lưu Thiên Hàn. Nụ hôn này không phải lướt qua rồi thôi, mà là cả cơ thể và trái tim giao hoà.

Sao lại thích một người đến thế cơ chứ!

Thích đến mức bằng lòng trao cả cơ thể và trái tim mình cho anh không chút giữ lại. Thích đến độ khi nhắc đến tên anh sẽ thấy vui vẻ, lưu luyến nhất.

Nhan Nhã Tịnh chủ động như vậy, dĩ nhiên Lưu Thiên Hàn cũng động tình không kìm chế được. Anh đảo khách làm chủ, hận không thể kéo dài hôn thật lâu. Ánh đèn mông lung chiếu lên người họ, lại toát ra một hương vị sâu xa.

Sau khi làm cho Nhan Vũ Trúc tức đến mức bỏ chạy, Cao Bắc Vinh lén lút muốn xem trò cười của Lưu Thiên Hàn.

Anh ta đã nghĩ xong xuôi cả rồi. Nếu Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh đuổi ra khỏi phòng, anh ta sẽ mở lòng từ bi thu nhận anh, tiện thể cười nhạo anh một trận.

Ờm, nhất định phải hỏi anh quỳ vỏ sầu riêng hay quỳ bàn phím cái nào thoải mái hơn.

Cao Bắc Vinh đang ảo tưởng cảnh Lưu Thiên Hàn quỳ trên vỏ sầu riêng, nhưng vừa quay mặt lại thì đã thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau hôn đến mức khó rời ở lối cầu thang lên tầng hai.

Vẻ mặt của Cao Bắc Vinh lập tức thốn hơn cả nuốt phải phân.

Đã nói là quỳ bàn phím hay vỏ sầu riêng cơ mà? Sao lại hôn nhau rồi?

Chị dâu Cửu hoàn toàn không làm theo lẽ thường!

Hơn nữa, cho dù hôn nhau thì hai người đi về phòng mà hôn được không! Làm gì phải ngược đãi con dân FA ngay tại nơi công cộng thế này!

Lẽ nào họ không nhìn ra tên FA này đau buồn cỡ nào ư?

Cao Bắc Vinh bực bội đá vào chân bàn: “Lưu Cửu thối tha, thích khoe khoang! Có bà xã thì ngon lắm à! Nếu cậu có thể tìm gã nào làm chị dâu Cửu thì tôi mới phục cậu!”

Sau khi gặp trắc trở trầm trọng ở biệt thự của Lưu Thiên Hàn, Nhan Vũ Trúc tức đến mức răng cũng run lên.



Trong lòng cô ta chật vật vô cùng, không muốn gặp ai hết, lái thẳng xe về chung cư trong trung tâm thành phố.

Vừa bước vào cửa, một bóng đen lao như tên bắn về phía cô ta. Nhan Vũ Trúc còn chưa hoàn hồn, cơ thể cô ta đã bị đè lên ván cửa.

“Nhan Vũ Trúc!”

Lưu Minh Khang nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt anh ta giận dữ điên cuồng gần như dữ tợn.

Anh ta thô lỗ bóp cổ Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, cô muốn hại chết tôi đúng không?”

“Lưu Kiêu, anh thả tôi ra! Anh điên rồi phải không? Tôi không biết anh đang nói gì hết!”

Tối nay trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Nhan Vũ Trúc vốn đã mệt mỏi và cáu kỉnh lắm rồi, bây giờ lại phải đối mặt với tên ác ma như Lưu Kiêu, khắp người Nhan Vũ Trúc tràn đầy cảm giác bất lực.

Cô ta thật sự rất mệt mỏi, không muốn ứng phó với bất cứ ai nữa. Cô ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng cô ta bi ai phát hiện, có quá nhiều chuyện mà cô ta phải đối mặt, ngủ một giấc thôi cũng là điều xa xỉ.

Nhan Vũ Trúc càng mệt thì trong lòng lại càng hận Nhan Nhã Tịnh.

Trong mắt cô ta, Nhan Nhã Tịnh sẽ không mệt mỏi như vậy. Có Lưu Thiên Hàn che mưa chắn gió cho cô, cho dù Nhan Nhã Tịnh gặp phải chuyện gì, anh đều có thể giải quyết giúp cô.

Nhan Nhã Tịnh, tại sao cô lại tốt số thế!

Cô ta sẽ không để Nhan Nhã Tịnh thuận buồm xuôi gió như vậy mãi đâu!

“Nhan Vũ Trúc, cô và Ngô Minh Triết đã làm rồi phải không?” Lưu Kiêu gần như muốn bóp nát cổ của Nhan Vũ Trúc: “Ngô Minh Triết bị AIDS, Nhan Vũ Trúc, con điếm nhà cô, cô muốn hại chết tôi phải không!”


Nói xong, tay Lưu Kiêu bỗng dồn sức, đẩy ngã Nhan Vũ Trúc xuống đất mà không hề khách sáo.


Có rất nhiều người đàn ông tự cho mình là quân tử, sẽ không ra tay với phụ nữ. Nhưng Lưu Kiêu lại không phải quân tử, anh ta là một kẻ tiểu nhân đích thực.


Đừng nói là đánh phụ nữ, cho dù có giết chết phụ nữ thì anh ta cũng chẳng mảy may nhíu mày.


Cho nên anh ta sẽ không nương tay với Nhan Vũ Trúc.


Đẩy Nhan Vũ Trúc ngã sõng soài, Lưu Kiêu vẫn chưa thấy không hả giận. Anh ta tàn nhẫn kéo tóc cô ta rồi lôi cô ta ngồi dậy, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cô ta.


Trong mắt anh ta chứa đựng sự cuồng bạo khát máu, anh ta mím môi dưới, siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên mặt của Nhan Vũ Trúc hết cú này đến cú khác.


“Nhan Vũ Trúc, cô hại tôi mắc căn bệnh đó, tôi giết chết cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK