Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mắn thay, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh mạng đều đủ lớn, khúc gỗ kia không có nện lên người hai bọn họ mà rơi xuống chỗ cách cơ thể hai người họ không đến một tấc.

Chân Nhan Nhã Tịnh bị rất nhiều tàn lửa bắn vào, cô hoảng hốt dùng sức dậm mạnh chân trên mặt đất một cái, chút tàn lửa còn sót lại rốt cuộc cũng bị dập tǎt.

Chỉ có điều cho dỳ tàn lửa trên chân cô có bị dập tắt rồi thì hôm nay cô và Tô Thu Quỳnh vẫn rất khó tìm đường thoát thân.

Tình cảnh như bây giờ, cô và Tô Thu Quỳnh thật sự không chống đỡ được bao lâu, một khi phòng nghỉ bị lửa bao vây hoàn toàn thì hai người bọn họ chỉ có con đường chết.

Hơn nữa, đầu Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng chóng mặt nặng nề hơn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra được nữa, hiện tại cô chỉ biết cố gắng chống đỡ mới miễn cưỡng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nhan Nhã Tịnh phải vịn vào ghế sô pha bên cạnh mới đứng dậy được, tay của cô còn đụng đến sô pha thì một khúc gỗ cháy hừng hực liền rơi vào ghế sô pha ngay trước mặt cô.

Trong tức khắc, chiếc ghế sô pha bốc cháy ngùn ngụt, Nhan Nhã Tịnh vội vàng thu tay lại, làm da mới không bị ngọn lửa cuốn vào.

"Tiểu Tịnh, cậu bỏ mình xuống đi, mặc kệ mình đi!

Tô Thu Quỳnh không biết từ lúc nào đã mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Giọng nói của của khàn khàn giống như bị bánh xe chèn qua vậy: "Tiểu Tịnh, mặc kệ mình! Cậu chạy ra ngoài có lẽ có thể sống sót được."

Tô Thu Quỳnh sao lại không biết được xông ra ngoài có thể sẽ chết càng nhanh hơn, nhưng xông ra ngoài dù sao vẫn có một tia cơ hội sống sót, cứ tiếp tục ở lại đây thì chỉ có một con đường chết.

Cô hy vọng Nhan Nhã Tịnh vì một cơ hội sống sót mong mong kia mà cố gắng thêm một lần nữa.

Mà đem theo gánh nặng là cô đây thì Nhan Nhã Tịnh có cố gắng ra sao cũng không thể thoát ra ngoài được.

"Thu Quỳnh cậu tỉnh rồi! "

Nghe thấy giọng nói của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh lập tức vui mừng khôn siết.

Vốn dĩ cô còn đang cảm thấy toàn thân không còn chú sức lực nào, nhưng giờ nghe thấy tiếng của Tô Thu Quỳnh, cả người cô lại lập tức tràn đầy sức lực.

Chỉ cần Tô Thu Quỳnh vẫn còn sống nằm bên cạnh cô thì cô không sợ gì hết.

"Tiểu Tịnh, cậu đừng lo cho mình nữa! Mau đi đi!

"Thu Quỳnh, mình sẽ không bỏ cậu lại đâu! Muốn đi thì cùng đi ! "

Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô muốn cõng Tô Thu Quỳnh đứng lên, nhưng ai ngờ Tô Thu Quỳnh lại giãy giụa muốn tụt từ trên lưng cô xuống.

Một khúc gỗ bị ngọn lửa đốt cháy hừng hực rơi từ trên mái nhà xuống, nặng nề nện về hướng Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh muốn tránh, nhưng lúc nãy cô đứng dậy đã dùng gần hết sức lực toàn thân, nhất thời cô thật sự không nhấc nổi người lên nữa.

"Tiểu Tịnh, cẩn thận!"

Tô Thu Quỳnh bị cảnh tượng này dọa cho choáng váng, trong tiềm thức cô muốn đẩy Nhan Nhã Tịnh ra hoặc tệ nhất là chắc trên người Nhan Nhã Tịnh giúp cô đỡ khúc gỗ này, nhưng hiện giwof cô ngã trên mặt đất muốn bò dậy cũng không bò dậy được, cô hữu tâm mà vô lực.

"Tiểu Tịnh! "

Tô Thu Quỳnh tê tâm liệt phế hét lên, ngay trong lúc cô nghĩ rằng Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ bị khúc gỗ nện cho bị thương thì một bóng người màu đen từ bên ngoài ngọn lửa đang cháy hừng hực xông vào ôm lấy Nhan Nhã Tịnh bảo vệ chặt chẽ trong ngực.

Lưu Thiên Hàn khụy gối xuống, vừa hay ôm ngang Nhan Nhã Tịnh lên, chỉ là khúc gỗ kia không tự nhiên bay đi mà đập mạnh lên chân Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhan Tịnh được Lưu Thiên Hàn bảo vệ trong lòng nên không có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Tô Thu Quỳnh lúc này đang đứng ở sau lưng bọn họ lại nhìn rõ rành một màn vừa nãy.

Nhìn thấy vết thương trên chân Lưu Thiên Hàn lập tức be bét máu thịt, Tô Thu Quỳnh không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Vết thương nặng như vậy, chỉ sợ...

"Anh hai, anh đưa Thu Quỳnh ra ngoài trước đi ! "

Bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không có cái gọi là vui mừng sống sót sau tai nạn, cô biết chắn trước mặt bọn họ là con đường càng khó đi hơn.

Lưu Thiên Hàn có thể xông vào trong ngọn lửa cháy hừng hực nhưng chưa chắc có thể sống sót mà xông ra ngoài, cô sợ rằng sẽ cuốn cả tính mạng của anh Lưu vào một cách vô ích.

Có điều cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi thì bọn họ cũng không thể dễ dành bỏ cuộc.

Ngọn lửa càng ngày càng lớn, Lưu Thiên Hàn đưa Tô Thu Quỳnh ra ngoài xong có lẽ sẽ không còn cách nào quay lại cứu cô được nữa, nhưng Nhan Nhã Tịnh muốn nhường cơ hội sống sót lại cho Tô Thu Quỳnh.

"Mặc kệ mình! Cậu Lưu, anh mau đưa Tiểu Tịnh ra ngoài trước! " Tô Thu Quỳnh sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ nhường cơ hội sống sót cho cô, cô vội vàng la lớn.

Nhan Nhã Tịnh vừa muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra, để anh ôm Tô Thu Quỳnh ra ngoài thì một bóng người liền lao vào từ bên ngoài ôm lấy Tô Thu Quỳnh bảo vệ vào trong lòng rồi như một cơn gió lao ra ngoài.

Là Chiến Mục Hàng.

Lửa bên ngoài còn cháy lớn hơn bên trong phòng nghỉ rất nhiều, không ngừng có đồ vật rơi xuống từ trên mái nhà, Nhan Nhã Tịnh lờ mờ nhìn thấy có đồ vật đập lên người Chiến Mục Hàng, trái tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, có điều may là bước chân Chiến Mục Hàng vẫn không có dừng lại, rất nhanh anh liền đưa Tô Thu Quỳnh xông ra khỏi cửa lớn phòng làm việc.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng biến mất trong tầm mắt, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Thu Quỳnh đã an toàn rồi, như vậy là tốt rồi.

Chân Lưu Thiên Hàn đau vô cùng, anh gần như là không đứng dậy nổi, nhưng anh vẫn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng mình, có chút khó khăn mà xông về hướng phòng làm việc.

Ý thức của Nhan Nhã Tịnh hỗn loạn, đợi đến khi Lưu Thiên Hàn ôm cô xông ra đến bên ngoài thì cô đã sớm rơi vào hôn mê.

Cô không có nhìn thấy, trong khoảnh khắc anh ôm cô ra khỏi phòng làm việc thì thân thể của anh như một ngọn núi sụp xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất.

Nhưng cho dù chân của anh không chống đỡ nổi nữa thì anh vẫn bảo vệ cô chặt chẽ ở trong lòng.

Anh ôm cô, thành kính mà cẩn thận, dường như cô là báu vật duy nhất trong đời anh vậy.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh được cứu ra khỏi đám cháy lớn thì cảnh sát cứu hỏa cũng đã đuổi đến nơi, đám cháy ở tầng tám rất nhanh liền bị dập tắt, chỉ có điều thiệt hại do vụ cháy lớn này tạo thành không bao giờ có thể hồi phục lại được.

Mặc dù Nhan Nhã Tịnh đã ngất đi nhưng cô vẫn mơ hồ còn chút ý thức.

Cô cảm nhận được cơ thể cô vẫn luôn được ôm trong một cái ôm ấm áp hữu lực.

Cái ôm đó vững chắc như vậy, chỉ cần dựa sát vào lồng ngực đó thì cô liền không sợ bất cứ thứ gì.

Cô muốn dựa vào anh cả một đời.

Cô muốn nhận được sự ấm áp khiến lòng người say mê chìm đắm trong này cả một đời, nhưng sau này không biết là ai đã cưỡng ép cô rời xa người trong lòng của cô.

Cô vươn tay ra chỉ có thể cảm nhận được một bức tường lạnh giá.

"Anh Lưu! "

Nhan Nhã Tịnh mở bừng mắt ra, xung quang một mảnh sáng sủa, ga giường trắng tinh, trần nhà trắng tinh, tường cũng màu trắng tinh, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng như có như không.

Rất rõ ràng, hiện giờ cô đang ở bệnh viện.

"Thu Quỳnh! Anh hai!

Nhan Nhã Tịnh mờ mịt nhìn xung quanh, cô muốn tìm hình bóng của Lưu Thiên Hàn và Tô Thu Quỳnh, nhưng lại phát hiện xung quanh trống không, cô không tìm thấy ai cả.

"Cô Nhan, cô tỉnh rồi.

Một vị bác sĩ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, cô kiểm tra sơ qua cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Nhan Nhã Tịnh đã kích động bắt lấy cánh tay cô.

"Anh hai tôi đâu? Cậu hai Lưu! Bác sĩ anh Lưu giờ đang ở đâu?

Nhan Nhã Tịnh biết, nếu như anh Lưu bình yên vô sự thì anh nhất định sẽ canh giữ bên cạnh cô, nhưng bây giờ anh lại không có ở đây, anh ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK