Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Lâm Tiêu lại thừa nhận sai lầm với mình, cô không khỏi sửng sốt.

Khi cô ở trong đoàn phim, từng nghe đồng nghiệp nhắc đến Lâm Tiêu, đạo diễn thiên tài với danh tiếng lẫy lừng.

Lâm Tiêu sinh ra trong một gia đình hoàng gia thần bí ở châu Âu, mẹ và bà nội của anh ta đều là người nước C, anh ta là con trai duy nhất của thế hệ này trong gia đình, là người thừa kế duy nhất của gia tộc cao quý, cực kì giàu có kia.

Người như vậy, đương nhiên tự phụ, kiêu ngạo, có không ít đồng nghiệp nữ trong đoàn phim từng nói, Lâm Tiêu là kẻ nhìn người bằng mũi.

Nhan Nhã Tịnh không dám nghĩ, một người đàn ông nhìn người bằng mũi, lại vì Tô Thu Quỳnh mà nhận lỗi với cô.

Thật ra Lâm Tiêu rất thích Tô Thu Quỳnh.

Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhìn sâu vào Lâm Tiêu, cô không lên tiếng ngay. Suy nghĩ của cô, hơi phức tạp.

Một mặt cô cảm thấy Lâm Tiêu từng tổn thương Tô Thu Quỳnh, không muốn Lâm Tiêu xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa, nhưng mặt khác lại cảm thấy, người đàn ông như Lâm Tiêu, nếu thật sự yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ đối xử với cô ấy rất tốt rất tốt.

Như anh Lưu đối xử với cô vậy.

Quan trọng hơn là loại người như Chiến Mục Hàng, tổn thương Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác, còn có dục vọng chiếm hữu vặn vẹo mà mạnh mẽ, nếu Tô Thu Quỳnh yêu đương với người đàn ông bình thường, chỉ sợ Chiến Mục Hàng tùy tiện làm chút gì đó, đã nghiền nát hạnh phúc mà Tô Thu Quỳnh khó khăn lắm mới có được.

Chỉ khi Tô Thu Quỳnh tìm được một người đàn ông có thế lực ngang bằng với Chiến Mục Hàng, người đàn ông đó mới có thể khống chế cân bằng với Chiến Mục Hàng ở một mức độ nhất định, để anh ta không thể tiếp tục tổn thương Tô Thu Quỳnh được nữa.

“Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn cô biết chuyện về ngón tay của Tô Thu Quỳnh như thế nào có đúng không? Nhan Nhã Tịnh, xin cô nói cho tôi biết, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu!”

Lâm Tiêu vô thức ôm ngực, anh ta thật sự rất khó chịu, vừa nghĩ đến nỗi đau đớn khi Tô Thu Quỳnh bị người ta chặt đứt ngón út, trái tim anh ta cũng đau nhói theo.

Tại sao lại đau đến vậy?

Nếu không phải đã yêu sâu đậm đến tận xương tủy, sao có thể đau đớn vì cô ấy như thế?

Lâm Tiêu biết, tình yêu anh ta dành cho Tô Thu Quỳnh, thật sự đã hết thuốc chữa.

Nếu đã hết thuốc chữa, vậy chi bằng, cả đời này, cứ đi hết đoạn đường kia, có chết cũng không quay đầu!

“Là Chiến Mục Hàng...”

Nhan Nhã Tịnh khựng lại, nói tiếp: “Năm năm Thu Quỳnh ngồi tù, Chiến Mục Hàng vẫn luôn cho người tra tấn cô ấy trong nhà giam. Lúc Thu Quỳnh mang thai được bảy tháng, cũng là do Chiến Mục Hàng ra lệnh, giết chết đứa con của Thu Quỳnh! Anh ta còn cố ý dặn dò bác sĩ, không cho phép Thu Quỳnh dùng thuốc mê.”

“Chiến Mục Hàng!”

Ngón tay Lâm Tiêu không khỏi siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay anh ta gồ lên, Chiến Mục Hàng, con mẹ nó thật đáng chết!



Lòng dạ anh ta phải sắt đá đến mấy, mới ra tay tàn độc nặng nề như vậy với vợ con mình!

Nghĩ đến những tủi thân mà Tô Thu Quỳnh phải chịu đựng khi ở trong nhà giam, vành mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được đỏ bừng!

“Mỗi một ngày Thu Quỳnh ở trong tù, đều có người ra tay với cô ấy, sau này, cô ấy bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cô ấy từng tự sát rất nhiều lần, nhưng đã được cứu chữa.”

“Sau khi cứu cô ấy, bọn họ lại tiếp tục tra tấn cô ấy, Chiến Mục Hàng thật sự rất ác độc, anh ta không cho Thu Quỳnh chết, chỉ để cô ấy sống còn đau khổ hơn cái chết!”

“Lâm Tiêu, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ Thu Quỳnh sẽ bị người ta hãm hại thêm lần nữa. Cô ấy vì Chiến Mục Hàng mà phải trải qua thời gian năm năm sống không bằng chết kia, tôi không muốn cô ấy giẫm lên vết xe đổ.”

“Lâm Tiêu, đừng tổn thương Thu Quỳnh nữa, anh không có tư cách hận cô ấy, càng không có tư cách tổn thương cô ấy!”

Mãi cho đến khi Nhan Nhã Tịnh cầm cháo biến mất ở góc rẽ hành lang, Lâm Tiêu vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ nỗi chấn động.

Thật sự rất chấn động, người phụ nữ kiêu ngạo không ai so sánh được như Tô Thu Quỳnh, vậy mà lại chịu nhiều tủi thân đến thế!

Anh ta cho rằng, dù có ngồi tù, người phụ nữ kia, sự kiêu ngạo đó, cũng sẽ hất cằm lên cao trong ngục giam, bướng bỉnh không coi người khác ra gì.

Không ngờ, năm năm đó, cô ấy lại bị người ta giẫm đạp dưới chân một cách tuyệt vọng đến thế!

Lời nói của Nhan Nhã Tịnh, nhẹ nhàng hời hợt, nhưng nghĩ đến ngón út bị chặt đứt của Tô Thu Quỳnh, còn có những vết thương chằng chịt hằn trên cổ tay, Lâm Tiêu dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết năm năm Tô Thu Quỳnh ở tù, mỗi một ngày trải qua sống không bằng chết như thế nào.

Năm năm, hơn một ngàn tám trăm ngày đêm, Tô Thu Quỳnh, làm sao mà cô ấy vượt qua được!

Người phụ nữ anh ta oán hận lâu như vậy, sau khi trải qua đủ mọi tra tấn và tàn phá, Lâm Tiêu không hề vui sướng khi người gặp họa, anh ta chỉ thấy đau đớn.

Mỗi một lỗ chân lông, mỗi một lần hít thở, đều đau nhói.

Còn đau hơn so với việc bản thân anh ta bị tra tấn.

Lâm Tiêu lao ra ngoài bệnh viện như phát điên, anh ta đau đến thế, đau đến mức anh ta thật sự muốn giết chết Chiến Mục Hàng!

Lúc Lâm Tiêu lái xe thể thao vượt đèn đỏ cả đoạn đường lao đến biệt thự trên sườn núi, không hề tìm được Chiến Mục Hàng.

Anh ta không biết, Chiến Mục Hàng lúc này, cũng đang muốn giết người.

Chiến Mục Hàng nghe điện thoại của Lưu Thiên Hàn xong, đã nổi điên.

Nhưng nhà anh ta đột nhiên xảy ra chuyện, anh ta vội vàng trở về xử lý, sau khi giải quyết xong chuyện nhà, đã đến lúc phải xử lý An Trí Dũng và An Tình.



An Tình đã xuất viện, Chiến Mục Hàng trực tiếp đến chung cư của An Tình.

Thực ra sức khỏe của An Tình đã không còn gì đáng ngại, trước khi Chiến Mục Hàng qua đó, cô ta đang bàn bạc đối sách với An Trí Dũng.

Cô ta đã nghe nói chuyện Tô Thu Quỳnh sảy thai, Tô Thu Quỳnh sảy thai, tất nhiên cô ta vô cùng vui sướng, nhưng cô ta có thể cảm giác được sự quan tâm của Chiến Mục Hàng dành cho Tô Thu Quỳnh, cô ta lo lắng Chiến Mục Hàng sẽ ra tay với An Trí Dũng.

Cô ta sẽ không cho Tô Thu Quỳnh cơ hội cướp đoạt trái tim của Chiến Mục Hàng, cô ta nhất định phải làm thêm chút gì đó, để Chiến Mục Hàng hoàn toàn chán ghét Tô Thu Quỳnh!

Sau khi Chiến Mục Hàng vào phòng ngủ của An Tình, An Tình đã nằm trên giường, tiếp tục giả vờ yếu ớt.

“Anh Mục Hàng, em khó chịu quá! Cổ tay em rất đau, nhưng lòng em càng đau hơn. Em… suýt nữa em đã bị mấy tên đàn ông kia ức hiếp, anh Mục Hàng, bọn họ tra tấn em, bọn họ còn… anh Mục Hàng, em thấy mình không xứng với anh...”

Nói rồi, An Tình không khống chế được bật khóc, thoạt nhìn cô ta, đau lòng đến vậy, như thể, đã chịu uất ứt to lớn.

Nhìn dáng vẻ này của An Tình, chân mày Chiến Mục Hàng cau chặt.

An Tình uất ức!

Ha!

Anh ta cảm thấy rất buồn cười.

Sau khi Lưu Thiên Hàn gọi điện cho anh ta, anh ta đã cho người điều tra, kết quả giống hệt như những gì Lưu Thiên Hàn nói với anh ta, mấy người đàn ông kia, không phải bị Tô Thu Quỳnh sai khiến, đây chỉ là một vở kịch do An Tình tự biên tự diễn mà thôi.

Chiến Mục Hàng cảm thấy bản thân thật sự như một tên ngốc, anh ta tiếp quản Chiến thị khi còn trẻ, là kỳ tài kinh doanh trong mắt vô số người, nhưng thiên tài trong mắt người khác như anh ta, lại bị người phụ nữ An Tình kia đùa giỡn xoay vòng vòng!

Nực cười biết mấy đáng buồn biết bao!


Còn Tô Thu Quỳnh, vô tội biết nhường nào!


Nghĩ đến một vũng máu tươi dưới người Tô Thu Quỳnh, nghĩ đến đứa con chết thảm của anh ta và Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng ước gì chém mình ngàn đao.


Sao anh ta lại tin lời An Tình đến thế, mà không chịu điều tra trước một lượt!


Phải biết, lúc ở Bán Sơn, An Tình luôn nói dối, ngay cả Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cô ta cũng có thể hãm hại, còn chuyện gì cô ta không làm ra được nữa.


“Anh Mục Hàng, em rất khó chịu… tại sao mọi người lại cứu em...em cảm thấy mình rất bẩn… để em chết đi, để em chết đi...”


Tiếng khóc của An Tình, ổn đến mức Chiến Mục Hàng ghê tởm không nói nên lời, anh ta nhìn chằm chằm An Tình, năm đó thiếu nữ ngây thơ không màng sống chết cứu anh ta ra khỏi biến lửa, cô gái khiến anh ta thương tiếc từ tận đáy lòng, sao lại trở nên giả dối ghê tởm như vậy?


“An Tình, bốn người đàn ông kia, rốt cuộc là do Tô Thu Quỳnh phái đến, hay là do em tìm đến?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK