Nhan Nhã Tịnh còn chưa tự luyến đến mức cho rằng Lưu Thiên Hàn kêu cô chia tay với Hách Trung Văn là bởi vì yêu mình. Trong lòng cô rất rõ, anh làm vậy là vì lòng tự trọng của đàn ông bị đả động tới.
Cô là vợ cũ Lưu Thiên Hàn, anh lại là người kiêu ngạo như thế, tất nhiên sẽ cảm thấy vợ cũ biến thành vợ của cháu ruột sẽ rất mất mặt.
Ngơ ngác mất một thoáng, Nhan Nhã Tịnh bình tĩnh lại, nở nụ cười chua chát: “Anh Lưu, những gì tôi nói lúc trước là nghiêm túc. Tôi mong rằng anh có thể bỏ qua cho tôi, không chỉ buông tha một mạng cho tôi, mà còn hy vọng sau này anh có thể đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.”
“Tôi biết, người như anh rất coi trọng thể diện. Chắc chắn anh sẽ cảm thấy không vẻ vang khi vợ cũ và cháu trai của mình đến với nhau. Nhưng anh Lưu ạ, có lẽ cũng chẳng có mấy người biết về cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh yên tâm, sau này tôi cũng sẽ không nói với ai anh là chồng cũ của tôi đâu. Chúng ta hãy coi như cả hai không có quan hệ gì đi, được không?”
“Anh Lưu, tôi muốn thử yêu Hách béo, sẽ không chia tay với anh ấy.”
Nhan Nhã Tịnh nói xong liền hất tay Lưu Thiên Hàn, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Lưu Thiên Hàn vẫn đứng yên ở đó với vẻ mặt tối tăm, cô không muốn chia tay với Hách Trung Văn.
Cô thích Hách Trung Văn đến vậy ư?
Trong lòng Lưu Thiên Hàn như bị cắm một cái gai, chưa từng khó chịu như thế. Trông thấy Nhan Nhã Tịnh đã sắp khuất khỏi tầm mắt mình, anh ba bước gộp thành hai bước tiến lên, muốn công thành đoạt đất.
Lúc này anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, anh chỉ muốn làm chuyện mà bản thân vẫn luôn muốn thực hiện.
Nhan Nhã Tịnh vẫn đang “rụng dâu”.
Trước nay trong lòng Nhan Nhã Tịnh chưa từng nhếch nhác như thế, cuối cùng cô không kìm nén được nữa, nước mắt đột nhiên lăn dài.
Lưu Thiên Hàn nhìn thấy trên quần áo của Nhan Nhã Tịnh loang lổ vết máu, bỗng nhiên bừng tỉnh. Vậy mà lúc nãy anh lại hung hăng quá độ, suýt chút nữa đã cưỡng ép cô!
Giọng Nhan Nhã Tịnh khàn đến mức không thành lời, cô hít sâu một hơi: “Anh Lưu, ở trong lòng anh, có phải tôi là hạng gái điếm, anh muốn chạm vào là chạm, muốn đưa cho người đàn ông khác là đưa đúng không?
“Xin lỗi, tôi không hèn hạ như trong tưởng tượng của anh đâu, Anh có thể coi thường tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ coi thường chính mình!”
Nhan Nhã Tịnh siết chặt áo khoác trên người, sống lưng thẳng tắp, không hề liếc nhìn Lưu Thiên Hàn đã tông cửa xông ra.
Áo khoác trên người Nhan Nhã Tịnh rất rộng, càng tôn lên vóc dáng mảnh khảnh gầy yếu của cô. Nhưng dường như bên trong cơ thể nhỏ bé này luôn ẩn chứa nguồn năng lượng vô tận, làm người ta không kìm chế được mà mê muội.
Lưu Thiên Hàn không muốn cứ để Nhan Nhã Tịnh đi như vậy, nhưng anh cũng không cách nào đưa tay ra với cô.
Dường như bây giờ cô đang cực kỳ sợ, cũng cực kỳ chán ghét anh. Nếu anh còn chạm vào cô dù chỉ một chút thôi, chắc chắn cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lưu Thiên Hàn đốt một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ, làn khói lượn lờ tràn ngập trước mặt, khiến tầm mắt anh hơi mơ hồ.
Đột nhiên, anh dụi mạnh tàn thuốc, lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhạc Dũng.
“Gì thế sếp?” Nhạc Dũng đang ngủ ngon lành, mơ mơ màng màng bò dậy khỏi ổ chăn, không tỉnh táo hỏi.
Trên gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của Lưu Thiên Hàn có một chút mất tự nhiên khó tả. Trong đôi mắt âm u lại chứa đựng vẻ kiên định xưa nay chưa từng có.
Anh im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ngày mai… nộp cho tôi một bản kế hoạch theo đuổi phụ nữ hoàn chỉnh.”
Bản kế hoạch… theo đuổi phụ nữ?
Sếp lại sơ ý bị rút sợi dây thần kinh nào rồi à?
Nhạc Dũng còn muốn hỏi thêm tình hình cụ thể, nhưng Lưu Thiên Hàn đã cúp máy rồi.
Trợ lý cấp cao Nhạc Dũng dưới một người trên vạn người cầm di động bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, ôm máy tính, đau khổ lập bản kế hoạch cua gái cho Lưu Thiên Hàn.
Làm một FA thâm niên, đối với Nhạc Dũng mà nói, viết kế hoạch theo đuổi phụ nữ còn khó hơn lên đơn hàng vài chục tỷ. Anh ta vò đầu bức tóc vắt hết đầu óc, trong lòng chửi thầm, sếp không có mùa xuân thì lo anh sẽ trở thành hòa thượng. Bây giờ mùa xuân đã về rồi, nhưng sao lại thấy càng khổ hơn thế này?
Có điều dù khổ thế nào thì bản kế hoạch này vẫn phải viết như thường!
Một người đau khổ quá cô đơn, Nhạc Dũng quyết định kéo Cố Bắc Vinh vào cùng.
Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội nghĩ mọi cách, cuối cùng cũng đưa được Nhan Vũ Trúc ra khỏi đồn công an.
Lần này Rose xử lý khá ổn thoả, chuyện Nhan Vũ Trúc bị đồn công an bắt cũng không gây ra sóng gió gì, vẫn là ngôi sao nữ hạng A Nhan Vũ Trúc, nữ thần của trạch nam, cây rụng tiền sáng giá trong giới giải trí.
Nhan Vũ Trúc có thể trở thành ngôi sao hạng A phải kể đến sự ủng hộ của Lưu Thị, nhưng dựa một phần không nhỏ vào năng lực cá nhân của cô ta.
Bất kể là trong cuộc sống hay đóng phim, kỹ năng diễn xuất của Nhan Vũ Trúc đều rất tốt, lại thêm rất biết nói chuyện và cư xử nên có rất nhiều đạo diễn lớn rất thích hợp tác với cô ta. Địa vị trong giới giải trí rất ổn định, muốn đẩy ngã cô ta cũng không dễ dàng gì.
Nhan Vũ Trúc vừa ra khỏi đồn công an đã nhận được một cuộc gọi. Nghe thấy giọng người ở đầu bên kia, cô ta tức đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
“Anh nói cái gì? Vợ cũ của Thiên Hàn chính là Nhan Nhã Tịnh? Cái gì, tối nay cô ta và anh ấy ở cùng với nhau à?”
Nhan Vũ Trúc nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp dâng trào vẻ độc ác. Cô ta siết chặt di động, gần như muốn bóp nát nó.
“Quang Khải, tôi muốn huỷ hoại Nhan Nhã Tịnh. Có nghe thấy không? Tôi nhất định phải huỷ hoại cô ta! Một tuần? Không, tôi không chờ được lâu như vậy! Trong vòng ba ngày, tôi muốn khiến cho Nhan Nhã Tịnh không thể trở mình! Tôi muốn cô ta trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người đánh giết! Tôi muốn cô ta không lọt được vào mắt Thiên Hàn nữa!”
Sau khi cúp máy, qua một lúc lâu Nhan Vũ Trúc vẫn chưa thể bình ổn được cảm xúc.
Nhan Nhã Tịnh, cô không nên trở về! Năm năm trước tôi có thể khiến cô ra đi với hai bàn tay trắng thì năm năm sau tôi cũng có thể khiến cô mất đi tất cả!
Tôi sẽ khiến cô bị mọi người xa lánh, hoàn toàn rơi xuống địa ngục!
Trên người Nhan Nhã Tịnh còn hơi đau, nhưng vì tiền thưởng chuyên cần nên hôm sau cô vẫn đi làm đúng giờ.
Có lẽ một triệu tiền chuyên cần đối với người khác có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với cô lại rất quan trọng.
Sáng sớm vừa rời giường, mí mắt Nhan Nhã Tịnh đã giật liên hồi, luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Nhan Nhã Tịnh vỗ nước lạnh lên mặt mấy cái, không để mình suy nghĩ miên man.
Có lẽ đêm qua cô quá mệt mỏi, sau khi trải qua một hồi sinh tử, sau đó ở trong biệt thự của anh Lưu lại trải qua một hồi cõi lòng tan nát.
Giống như mọi ngày, Nhan Nhã Tịnh ăn sáng xong thì ngồi xe bus đến bệnh viện.
Trong sảnh bệnh viện đang có rất nhiều người tụ tập, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Nhan Nhã Tịnh vừa mới bước vào đã bị một người đàn ông trung niên mặc đồ tang nhảy ra chặn đường.
Ông ta chỉ vào cô, đôi mắt đỏ au chứa đầy hận thù thấu xương.
“Chính là cô ta! Ba tôi uống thuốc của cô ta nên mới trúng độc mà chết!” Ông ta nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt hung dữ. Dáng vẻ kia như thể chỉ ước gì ăn tươi nuốt sống được cô: “Cô giết ba tôi, tôi phải bắt cô đền mạng!”