Nhưng còn Nhan Nhã Tịnh thì lại chẳng suy nghĩ nhiều. Cô cảm thấy đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con cái này dĩ nhiên là muốn cả ba mẹ cùng con tham gia rồi.
Cho dù cô không yêu Hách Trung Văn nhưng cũng cần ra dáng ba mẹ để tham gia hoạt động, bọn họ vẫn phải hết sức phối hợp.
Trước kia ở nước ngoài, mỗi khi trường mẫu giáo có hoạt động gia đình thì đều là cô hoặc Tô Thu Quỳnh đưa hai đứa nhỏ đi tham gia, hai đứa trẻ bị nhiều người nói là đứa không có ba. Giờ thì cuối cùng cũng sẽ không có ai nói là trẻ không ba nữa rồi.
Cô cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.
Ánh mắt sáng bừng của Hách Trung Văn lọt hết vào trong mắt Lưu Thiên Hàn. Anh lạnh nhạt liếc nhìn Hách Trung Văn, vất vả lắm Nhan Nhã Tịnh mới đồng ý cân nhắc kỹ về anh, anh mà để cho Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn thắm thiết cùng nhau đưa hai đứa trẻ đến tham gia đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con mới là lạ đấy!
Nhan Nhã Tịnh xoa đầu Nhan An Mỹ, nhẹ giọng nói: “Được thôi.”
Được thôi…
Khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn tối sầm lại. Nhan Nhã Tịnh, hay lắm!
Nghe được câu trả lời từ Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn cười rộ lên như ánh mặt trời rực rỡ: “Chị đại, trưa mai tôi đến đón em cùng đi ăn, sau khi ăn xong chúng ta sẽ đến đó.”
Hách Trung Văn thấy Lưu Thiên Hàn vẫn còn ở đây, anh ta lấy can đảm nói: “Cậu trẻ, muộn thế này rồi sao cậu không về nghỉ ngơi đi?”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc Hách Trung Văn một cái. Nực cười thật, thằng nhóc Hách Trung Văn này ở đây còn dám có ý đồ với vợ của anh, giờ anh có thể đi ngủ được mới là lạ!
“Không ngủ được.” Im lặng một lúc, Lưu Thiên Hàn mới dửng dưng nói.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật thót. Nghìn lần mong anh Lưu đừng có nói gì mà không ôm cô thì anh không ngủ được các kiểu!
Cô cũng không muốn anh vấy bẩn tâm hồn trong sáng của hai đứa trẻ đâu!
May là Lưu Thiên Hàn cũng không nói gì quá đáng, chỉ liếc cô một cái đầy ám chỉ thôi.
Ánh mắt của anh quá sâu, quá nóng, khiến gương mặt nhỏ bé của cô như bị thiêu đốt.
Nhan Nhã Tịnh không tự nhiên lắm đành ho nhẹ một tiếng, một tay cô nắm Nhan An Bảo, một tay nắm Nhan An Mỹ: “Đúng là cũng khá muộn rồi. Hách béo, anh Lưu, hai người mau về nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng phải đi dỗ An Bảo và An Mỹ ngủ rồi.”
Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng, nếu Nhan Nhã Tịnh không lên tiếng, Lưu Thiên Hàn và Hách Trung Văn chẳng ai muốn nhượng bộ trước mà rời khỏi nơi này. Nhưng Nhan Nhã Tịnh bảo cả hai người đều rời đi, nên trong lòng hai người đều thấy cân bằng lạ thường.
Vì cùng bị Nhan Nhã Tịnh đuổi nên Lưu Thiên Hàn và Hách Trung Văn cũng không đấu đá nữa, hai người vô cùng ăn ý nhìn nhau rồi cùng nhau quay người đi ra ngoài.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh dỗ hai đứa bé ngủ xong, cô mở máy tính ra xử lí email nhận được.
Bây giờ cô đang đi làm thêm ở đoàn phim, hai ngày đi xem mắt kia đã làm tốn không ít thời gian rồi. Đã lâu cô còn chưa đến thăm Nhan Minh Tự ở bệnh viện nữa.
Chiều mai phải đến trường mẫu giáo để tham gia hoạt động gia đình nên chắc chắn phải xin nghỉ rồi. Nếu hoạt động kia kết thúc sớm thì cô sẽ đến bệnh viện thăm Nhan Minh Tự.
Mẹ cũng nhất định rất mong Minh Tự có thể nhanh tỉnh lại.
Nghĩ đến từng kỷ niệm lúc cô và Nhan Minh Tự lớn lên cùng nhau, mắt Nhan Nhã Tịnh lại không khỏi ươn ướt.
Cô và Nhan Minh Tự là thai long phượng. Chỉ số thông minh của cô rất cao, là thiên tài trong mắt nhiều người, nhưng chỉ số thông minh của Nhan Minh Tự còn cao hơn cả cô.
Dù Nhan Minh Tự ra đời muộn hơn cô vài phút, nhưng lại lo cho cô như một người anh cả vậy. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng thấy cậu thiếu niên nào dịu dàng và tỏa sáng hơn Nhan Minh Tự cả.
Người tài giỏi nhã nhặn như vậy đáng ra phải có một cuộc sống vinh hoa phú quý, mọi sự thuận lợi, sao có thể để cả đời nằm trên giường bệnh lạnh lẽo kia được.
Minh Tự, em mau tỉnh lại đi.
Lúc còn học cấp ba, có rất nhiều nữ sinh vô cùng mê mệt thể loại ngôn tình cổ trang, cô cũng từng rất mê mẩn. Các cô gái đều rất thích một câu nói.
Trên đường đi người tựa như ngọc, công tử trên đời này chẳng có thứ hai。
Nhiều người nói rằng, cũng chỉ có Nhan Minh Tự mới có thể gánh nổi những lời này.
Nhan Nhã Tịnh lau nước mắt. Em mau tỉnh lại đi Minh Tự, chị thật sự rất nhớ vị công tử vô song như ngọc ấy.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng điện thoại của Nhan Nhã Tịnh vang lên.
Thấy là người cô thuê để chăm sóc cho Nhan Minh Tự gọi điện đến, cô vội vàng bắt máy.
Suốt thời gian trông nom gần như chưa hề thấy gọi cho cô, trong lòng Nhan Nhã Tịnh hơi căng thẳng, không phải là Minh Tự xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Quả thật là vậy, giọng nói của điều dưỡng lộ vẻ sốt sắng: “Cô Nhan, không xong rồi, không thấy cậu Nhan đâu cả!”
“Cái gì?” Nhan Nhã Tịnh không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Sao bỗng nhiên lại không thấy Minh Tự được!”
“Xin lỗi cô Nhan. Buổi tối tôi có đi siêu thị mua chút đồ, lúc quay về đã phát hiện không thấy cậu Nhan đâu mất rồi...”
“Tôi đến bệnh viện bây giờ đây.” Nhan Nhã Tịnh hoảng đến độ không để ý nhiều đến lời của điều dưỡng nữa. Cô cúp điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi căn hộ nhỏ.
Cô còn chưa ra khỏi cửa thì điện thoại của cô lại vàng lên, là Nhan Thành Lâm gọi đến.
Nhan Nhã Tịnh nhận ra điều gì đó, vừa nhận điện thoại cô đã lạnh giọng hỏi Nhan Thành Lâm: “Nhan Thành Lâm, ông đưa Minh Tự đi phải không?”
“Nhã Tịnh, ba gọi điện cho con là định nói với con chuyện này, không ngờ con lại biết rồi.”
Trong giọng nói của Nhan Thành Lâm còn mang theo ý cười thân thiết giả tạo, khiến Nhan Nhã Tịnh nổi cả da gà.
“Nhan Thành Lâm, mau đưa Minh Tự về bệnh viện ngay! Tình trạng của Minh Tự bây giờ không thể rút bình dưỡng khí ra được, ông cố tình đưa em ấy ra khỏi bệnh viện, em ấy sẽ chết mất!”
“Ba biết rút hết bình dưỡng khí thì Minh Tự sẽ chết, nên giờ ba đã rút bình dưỡng khí của nó đi đâu.”
Ý cười trong giọng nói của Nhan Thành Lâm dần tản đi, thay vào đó là lời đe dọa: “Nhưng mà ba không chắc rằng ba sẽ không bao giờ rút bình dưỡng khí của nó đâu!”
“Nhan Thành Lâm, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Nhan Nhã Tịnh bỗng nắm chặt tay lại, Nhan Thành Lâm bắt Minh Tự đi nhất định là vì cô. Lần này ông ta lại muốn cô thế nào đây?
Nhan Thành Lâm không nói ngay, dường như ông ta nhấp một ngụm trà xong mới từ từ nói: “Nhã Tịnh, về nhà mấy ngày đi, đã lâu rồi con chưa về thăm nhà, ba với dì con cũng rất nhớ con.”
“Nhã Tịnh, con yên tâm, dù bây giờ Minh Tự đã rời khỏi bệnh viện kia rồi nhưng ba cũng cung cấp cho nó điều kiện chữa bệnh không thua trước đó đâu. Chỉ cần con giúp ba làm vài chuyện, ba đảm bảo Minh Tự sẽ không sao hết.”
Trở về nhà họ Nhan, giúp Nhan Thành Lâm làm vài chuyện…
Nhan Nhã Tịnh không khỏi nghĩ đến lần trước cô trở về nhà họ Nhan, suýt chút nữa là chết trong tay Bùi Tấn Trung.
Có một số chuyện, một khi đã làm rồi sẽ không thể quay đầu lại nữa. Lần này, nếu cô trở về nhà họ Nhan, chỉ sợ cô thực sự không thể quay về nguyên vẹn được.
Nhan Thành Lâm vẫn tiếp tục nói: “Nhã Tịnh, hiện giờ sống chết của Minh Tự đều nằm trong tay con cả đấy. Ba hi vọng rằng con có thể vì Minh Tự mà suy nghĩ cho thật kỹ. Nhã Tịnh, tối mai con có muốn về nhà, ăn với ba và dì Thanh của con một bữa cơm không?”