"Cậu Chiến cái gì?! Trần Long, anh chính là một đống bùn nhão không thể trét tường! Được, anh đi! Anh đi rồi, đời này đừng bao giờ xuất hiện lại trước mặt tôi nữa!"
An Tình luôn tự tin với sức hấp dẫn của bản thân, càng huống hồ chi Trần Long luôn đối với cô ta khăng khăng một lòng, cô ta cảm thấy, cô ta nói lời độc ác, Trần Long nhất định sẽ ngoan ngoãn quay lại, tiếp tục bán mạng cho cô ta.
Ngoài dự kiến là, Trần Long lại không quay về trên giường lớn, ra sức ôm lấy cô ta vào lòng, lấy lòng cô ta các kiểu.
Cô ta nghe thấy Trần Long tiếp tục lắp ba lắp bắp nói, "Chiến … Cậu Chiến, tôi…tôi sai rồi, tôi không nên…tôi không nên chạm vào An Tình! Tôi càng không nên giúp An Tình làm việc! Về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Cậu Chiến, cầu xin anh đừng so đo tính toán với tôi có được không?"
Biểu cảm của An Tình sững sờ, chẳng lẽ …
Cô ta bỗng quay mặt lại, phát hiện thấy Chiến Mục Hàng toàn thân âm u lạnh lẽo đang đứng ngay cửa, tầm mắt anh ta, không chút độ ấm rơi trên người cô ta, tựa hồ như đang nhìn một người chết.
"Mục … Anh Mục Hàng?"
An Tình trực tiếp bị tình huống này doạ cho phát ngốc rồi, cô ta làm sao cũng không ngờ tới, Chiến Mục Hàng sẽ đột nhiên xuất hiện trong căn hộ nhỏ của cô ta.
Trước kia, cô ta ngóng lên ngóng xuống, tháng này qua năm khác, anh ta cũng không đến một lần, hôm nay, sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Anh ta đến lúc nào?
Chuyện cô ta và Trần Long làm, anh ta thấy được bao nhiêu? Lời cô ta vừa nói, anh ta lại nghe được mấy phần rồi?
An Tình ý thức được điều gì đó, cô ta vội cúi đầu, phát hiện trên người cô ta, ngay cả một mảnh vải rách cũng không có che.
Trong lòng cô ta cảm thấy nhếch nhác và hoảng loạn chưa từng có, cô ta hoang mang kéo tấm chăn bên cạnh đến, chặt chẽ che đậy lên người mình.
"Anh Mục Hàng, không phải như vậy đâu! Không phải như anh nghĩ đâu!"
Mặt An Tình trắng bệnh, thân thể cô ta không kìm được mà run rẩy, cô ta vô thức cảm thấy, cô ta lần này chắc chắn xong rồi.
Nhưng cô ta không cam lòng, cô ta cố gắng bao nhiêu năm như vậy muốn được đến gần anh ta, cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, phản ứng của cô ta cũng đủ nhanh, cô ta sửa lại dáng vẻ hoảng loạn của mình, giả ra một bộ đáng thương tội nghiệp, một bộ đoá hoa trắng nhỏ bị tàn phá.
"Anh Mục Hàng, cứu em! Hắn … hắn là người Tô Thu Quỳnh tìm đến, hắn cưỡng bức em!"
An Tình không chắc Chiến Mục Hàng có nghe thấy những lời vừa rồi cô ta nói với Trần Long hay không, cô ta dứt khoát nhận định rằng Chiến Mục Hàng vừa mới tới, không nghe thấy gì cả.
"Anh Mục Hàng, em cũng không biết sao hắn có được mật mã căn hộ của em! Hắn ta… hắn ta cưỡng bức em! Em sợ lắm! Em liều mạng chống cự, em giãy dụa, em xin tha, nhưng em căn bản không phải là đối thủ của hắn!"
"Anh Mục Hàng, cứu em! Cứu em! Em thật sự sợ hãi lắm, em sợ…"
Kỹ thuật diễn xuất của An Tình, đúng là không hề kém cạnh ảnh hậu Nhan Vũ Trúc, cô ta ôm lấy chăn co rúc vào trong góc tường, tựa như, thực sự bị người hung ác tàn nhẫn ngược đãi tổn thương qua.
Bờ vai lộ ra bên ngoài chăn của cô ta, không ngừng run rồi lại run, nước mắt của cô ta, lăn xuống như những hạt châu bị đứt dây.
Cô ta tiếp tục nước mắt ầng ậng tố cáo với Chiến Mục Hàng, "Anh Mục Hàng, đau quá, em đau quá…Anh Mục Hàng, em thừa nhận là em từng gây tổn thương cho Tô Thu Quỳnh, nhưng mà, em đã biết sai rồi, sao cô ta còn cho người đến hại em! Anh Mục Hàng, anh biết mà, trong tim em chỉ có anh, thân thể này của em, cả đời này chỉ muốn dành cho anh! Tô Thu Quỳnh cho người giày vò em thế này, cô ta chính ta muốn ép em chết mà!"
"Anh Mục hàng, em thật dơ bẩn, em dơ bẩn… Anh Mục Hàng, anh đừng để ý đến em! Em đã dơ bẩn rồi, em không còn mặt mũi nào gặp anh nữa! Anh Mục Hàng, anh để em đi chết đi!"
Một màn biểu diễn tình ý tha thiết này của An Tình, thuần tuý chính là lấy lui làm tiến, cô ta dám chắc rằng Chiến Mục Hàng sẽ không thật sự để cô ta đi chết.
Cô ta làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý như vậy, anh ta đều nể tình ơn cứu mạng của cô ta mà hết lần này đến lần khác bảo vệ cô ta, bây giờ, cô ta cứ cắn chặt là Trần Long cưỡng bức cô ta, anh ta nhất định sẽ không nhẫn tâm trách móc cô ta.
Xem màn biểu diễn hát xướng tuyệt vời của An Tình, Trần Long trực tiếp kinh sợ ngây người rồi.
Anh ta làm sao cũng không dám nghĩ tới, An Tình còn có thể làm được loại chuyện này!
Kinh sợ qua đi, trong lòng Trần Long càng thêm phần ghê tởm, những mê đắm lưu luyến của anh ta đối với An Tình những năm này, đúng thật là chó mà!
Kẻ mù còn sáng mắt hơn anh ta!
Phì!
Anh Tình cho rằng, kỹ thuật diễn xuất của cô ta tốt như vậy, cô ta đều đã bày ra tư thế đòi chết đòi sống rồi, Chiến Mục Hàng dù thế nào đi nữa cũng nên tượng trưng an ủi cô ta một chút.
Chiến Mục hàng cuối cùng cũng nhúc nhích môi, chỉ có điều, lời mà anh ta nói ra tiếp đó, trực tiếp khiến An Tinh như rớt vào hầm băng.
Anh ta nói, "An Tình, nếu cô đã muốn chết như vậy, vậy cô đi chết đi!"
Nà ní?
Mắt An Tình trợn tròn như muốn nhảy ra khỏi tròng mắt, cô ta không dám tin mà nhìn Chiến Mục Hàng, cô ta đã giả bộ đáng thương đến như vậy rồi, đáng thương đến chính bản thân cô ta đều bị cảm động rồi, anh ta lại kêu cô đi chết?!
"Anh Mục Hàng, anh nói gì vậy?"
An Tình đầy mặt kinh ngạc đau khổ nhìn Chiến Mục Hàng, "Anh Mục Hàng, anh… anh lại kêu em đi chết?! Anh Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh hại em thê thảm thế này, anh sao có thể giúp cô ta bắt nạt em như vậy! Chẳng lẽ anh đã quên, năm đó em vì cứu anh ra khỏi đám cháy, thiếu chút nữa bỏ mạng của mình vào?!"
Nghe lời này của An Tình, Chiến Mục Hàng trực tiếp bật cười.
"An Tình, tôi thật đúng là coi nhẹ mức độ mặt dày của cô."
Không đếm xỉa đến vẻ kinh hãi của An Tình, Chiến Mục Hàng từng câu từng chữ nói tiếp, "Xin lỗi nhé An Tình, khiến cô thất vọng rồi, tôi đã đứng ở đây được nửa tiếng rồi, ngoại trừ thưởng thức được một màn xuân cung sống, những lời cô nói, tôi đều nghe được cả."
Nửa tiếng…
Mắt của An Tình càng trừng càng lớn, miệng cô ta cũng không nhịn được há to, cơ hồ nhét được cả một quả trứng gà. . Truyện Khác
Cô ta đang muốn nói thêm gì đó, biện bạch cho bản thân thêm một chút, vãn hồi chút hình tượng của cô ta trong lòng Chiến Mục Hàng, Trần Long im lặng đã lâu lại đột nhiên mở miệng.
"Cậu Chiến, không có ai sai khiến tôi cưỡng bức An Tình, từ trước đến giờ, đều là An Tình quấn quýt lấy tôi không buông! Nhu cầu của cô ta trên phương diện đó rất mạnh mẽ, cô ta một mặt muốn làm Chiến phu nhân, một mặt lại cứ cuốn lấy tôi để thoả mãn cô ta! Cậu Chiến, lần này, cũng không phải cô Tô bảo tôi đến, là An Tình gọi điện thoại tìm tôi đến đấy! Cô ta nói cô ta tịnh mịch trống vắng, muốn tôi đến vỗ về an ủi cô ta!"
Trần Long lau một lượt mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục run run rẩy rẩy nói với Chiến Mục Hàng, "Cậu Chiến, vừa rồi cậu nghe được không sai, tất cả chuyện xấu đều là An Tình làm đấy, người cứu anh ra từ trong đám cháy, cũng không không phải là An Tình, mà là cô Tô!"
"Trần Long, anh câm miệng cho tôi!" An Tình làm sao cũng không ngờ được, người cuối cùng khiến cô ta khó coi như này lại là Trần Long, người luôn trung thành một lòng với cô ta, "Trần Long, anh còn dám nói năng bậy bạ nữa cho tôi, có tin tôi chơi chết anh không?!"
Trần Lòng hoàn toàn không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của An Tình, sự uy hiếp của An Tình, đối với anh ta mà nói, căn bản không đủ đáng sợ, anh ta chỉ sợ bị Chiến Mục Hàng chơi chết!
"Cút!"
Lời này của Chiến Mục Hàng, không hề mang chút cảm tình, nhưng nghe vào trong tai Trần Long, lại như tiếng trời tốt đẹp nhất.
Anh ta như được đặc xá, anh ta bò dậy từ dưới đất, đoạn chạy như trốn ra khỏi khu chung cư.
Chiến Mục Hàng từng bước từng bước tiến vào phòng ngủ, mỗi lần anh ta bước một bước tiến vào phòng ngủ, mặt An Tình lại trắng một phần.
"Mục…Anh Mục Hàng, anh muốn làm gì?"