Anh biết, người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này quỷ kế đa đoan, mưu mô thâm sâu, anh không nên để tâm tới lời cô nói.
Nhưng vừa cúp máy, trong đầu anh đã lặp đi lặp lại toàn là tiếng cầu cứu của Nhan Nhã Tịnh.
Anh Lưu, cứu mạng!
Nhỡ đâu cô thực sự gặp phải nguy hiểm thì sao?
Lưu Thiên Hàn đứng phắt dậy, anh kết thúc cuộc họp video sớm, cầm chìa khóa xe lái về chỗ giao lộ của đường Long Hà và đường Nam Sơn.
Cả một đường Lưu Thiên Hàn vượt mấy cái đèn đỏ, chặng đường vốn dĩ gần bốn mươi phút đồng hồ, anh chỉ dùng chưa tới hai mươi phút đã tới.
Có những lúc, con người chính là như vậy, miệng thì nói chẳng quan tâm, nhưng trái tim lại rất thành thật, sự lo lắng đó làm thế nào cũng không thể che giấu được.
Chiếc xe Beetle Nhan Nhã Tịnh kia đã bị thuộc hạ của Chung Vĩ Thành đưa đi rồi, Lưu Thiên Hàn không phát hiện xe của Nhan Nhã Tịnh ở đó, nhưng anh nhìn thấy rõ ràng, bên đường có một vết máu đỏ tươi rất lớn, còn có một chiếc điện thoại vỡ nát.
Anh Lưu, em không lừa anh! Em thật sự gặp phải kẻ xấu! Nếu hôm nay em chết trong tay đám người này, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh xông vào đầu Lưu Thiên Hàn như một lời nguyền, anh mở khóa điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, nhìn ghi chú cuộc gọi vừa nãy của cô, anh biết, đây chính là điện thoại của cô!
Anh không phải anh Lưu của cô, nhưng anh vẫn hối hận, cô không cố ý giả vờ đáng thương để quyến rũ anh, cô thực sự gặp nguy hiểm!
Đống máu trên đất này, là chảy ra từ cô sao?
Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy đôi mắt mình nhuốm đầy màu máu đỏ.
Anh dồn sức ấn lồng ngực mình, trái tim, sao lại đau đến thế!
Nhỡ đâu cô bị người khác giết hại một cách tàn nhẫn, nhỡ đâu, cô gặp chuyện còn đáng sợ hơn cái chết, nhỡ đâu...
Lưu Thiên Hàn lớn mạnh như vậy, vào lúc này lại phát hiện ra anh đang sợ hãi, sợ hãi đến mức không dám nghĩ tiếp nữa.
Lưu Thiên Hàn không dám chần chừ thêm chút nào, lập tức gọi vào số điện thoại của Nhạc Dũng, dặn dò cho dù có đào ba tấc đất của Hải Thành lên thì cũng phải tìm ra được Nhan Nhã Tịnh!
Lồng ngực anh đập điên cuồng, Lưu Thiên Hàn không ngừng nói với bản thân rằng, anh nôn nóng như vậy không phải vì anh để ý người phụ nữ tên Nhan Nhã Tịnh này, anh chỉ không muốn người phụ nữ mà em trai sinh đôi của anh yêu nhất chết thảm vô cớ mà thôi!
Đúng, chỉ là như vậy thôi!
Hiệu suất làm việc của Nhạc Dũng luôn rất tốt, nhưng lần này anh ta cũng không tìm ra manh mối nào.
Anh ta phát hiện từ Tầm Viên tới ngoại ô, tất cả camera trên con đường này đều đã bị phá hủy hết sạch.
Không có camera, có muốn tìm thấy Nhan Nhã Tịnh thì thực sự còn khó hơn cả mò kim đáy bể.
Điều duy nhất anh ta có thể chắc chắn đó là vũng máu trên đất này, đúng thật là của Nhan Nhã Tịnh.
Có thể phá hủy hết camera gần đây thì chắc chắn là đã có kế hoạch từ trước, hơn nữa làm còn đầy đủ như vậy, chắc chắn thế lực cũng không tầm thường, Nhạc Dũng cũng nôn nóng không thôi, nhưng cho dù nôn nóng đến mức nào thì bọn họ cũng không tìm ra Nhan Nhã Tịnh ngay được.
Nhạc Dũng mất sức chín trâu hai hổ cuối cùng tìm ra được một cái camera ẩn trên một con đường nhỏ. Camera này thì không bị phá hoại, thực ra anh ta cũng không có bao nhiêu hy vọng về cái camera này cả. Con đường này không phải là con đường bắt buộc phải đi từ Tầm Viên tới ngoại thành, chưa chắc Nhan Nhã Tịnh đã đi qua đây.
Đúng thật, từ video giám sát được trích ra, Nhạc Dũng không phát hiện được xe của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cũng đang nôn nóng kiểm tra đoạn video giám sát, với trực giác nhạy bén của mình, Lưu Thiên Hàn kết luận những chiếc xe con màu đen không biển số đi qua con đường nhỏ này có vấn đề.
Một chiếc xe không có biển số thì không sao, nhưng có liên tiếp mấy chiếc xe không có biển số, vậy thì sẽ khiến người khác phải nghi ngờ rồi.
Sau khi xác định mục tiêu, việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhiên tình hình vẫn không mấy khả quan.
Nhỡ đâu đối phương đã giết con tin rồi thì sao?
Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng đều không từ bỏ.
Bởi vì hôm nay Cung Trí Cương phải lên núi thăm mấy con sói tuyết mà anh ta yêu thương nhất nên Chung Vĩ Thành cũng không tự tay quay lại video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát, mà giao nhiệm vụ vừa vinh dự vừa vĩ đại này cho thuộc hạ của anh ta.
Lúc Chung Vĩ Thành đi từ biệt thự trên núi xuống thì vừa khéo đi qua nơi mà Nhan Nhã Tịnh xuống xe.
Đồ trong tay túi xách của Nhan Nhã Tịnh rải đầy trên đất. Chung Vĩ Thành không có bất kỳ hứng thú nào với những thứ đồ trong túi xách phụ nữ cả, anh ta lạnh lùng lướt mắt nhìn đồ trên đất rồi tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta vừa thu hồi tầm mắt khỏi mặt đất thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Anh ta hoảng hốt quay người lại, phát hiện bên cạnh túi xách của Nhan Nhã Tịnh có một mặt dây chuyền bằng bạch ngọc.
Anh ta không thể nhìn nhầm mặt dây chuyền bằng bạch ngọc này được, đây là mặt dây chuyền mà Cung Trí Cương vẫn luôn đeo trên người.
Rõ ràng là mặt dây chuyền này rơi ra từ trong túi xách của Nhan Nhã Tịnh, Chung Vĩ Thành không hiểu, tại sao dây chuyền của đại ca nhà anh ta lại xuất hiện bên trong túi xách của người phụ nữ đáng chết này chứ.
Anh ta khom người ngồi xuống, nghi ngờ nhặt mặt dây chuyền này lên. Lẽ nào người phụ nữ này còn là một tên trộm, trộm dây chuyền của đại ca nhà anh ta?
Đây là điều mà Chung Vĩ Thành có thể nghĩ tới, là khả năng duy nhất có thể giải thích được việc dây chuyền của Cung Trí Cương xuất hiện bên trong túi xách của Nhan Nhã Tịnh. Nhưng trực giác nói cho Chung Vĩ Thành biết, chân tướng dường như không phải như vậy.
Trước khi ra tay với Nhan Nhã Tịnh, Chung Vĩ Thành đã điều tra hoàn cảnh của Nhan Nhã Tịnh rồi.
Người vợ của Lưu Thiên Hàn chết thảm vì tai nạn xe vào mấy tháng trước.
Cho dù Nhan Nhã Tịnh có không cần tài sản của nhà họ Lưu thì biệt thự Tầm Viên mà cô đang ở tính theo giá thị trường thì cô có tiêu mấy đời cũng không hết, cô đúng thật là không cần phải làm mấy chuyện trộm cắp kia.
Chuyện có uẩn khúc, Chung Vĩ Thành không dám kết luận lung tung, đúng lúc Cung Trí Cương tự mình đi lên núi, anh ta vội vàng đưa dây chuyền trong tay lên: “Đại ca, dây chuyền của anh.”
Nhìn thấy dây chuyền trong tay Chung Vĩ Thành, Cung Trí Cương không khỏi híp mắt lại: “Sao nó lại nằm trong tay cậu?”
“Đại ca, dây chuyền này rơi ra từ trong túi xách của người mà cô chủ muốn em giết, chắc là người phụ nữ kia trộm dây chuyền của anh...”
Thấy sắc mặt Cung Trí Cương càng ngày càng trầm, Chung Vĩ Thành giật thót trong lòng, bất giác im bặt.
Anh ta đã đi theo Cung Trí Cương mười mấy năm rồi, nhưng anh ta vẫn rất sợ đại ca vui giận bất thường này.
Sắc mặt của đại ca vô cùng vô cùng đáng sợ, âm trầm đến mức dường như có thể nhỏ ra mực, nhưng khuôn mặt tuấn tú âm trầm kia của anh ta sẽ không khiến màu mực chảy khắp thế giới này, mà sẽ chỉ khiến thế giới này đổ máu thành sông.
“Cậu nói lại lần nữa!” Giọng nói của Cung Trí Cương cũng âm trầm tới đáng sợ: “Dây chuyền này, từ đâu mà ra?”
“Đại ca, dây chuyền này rơi từ trong túi xách của người phụ nữ bị đem cho sói ăn kia, có phải cô ta trộm...”
“Cho sói ăn? Cậu lại dám đem cô ấy cho sói ăn!” Cung Trí Cương kìm lại xúc động muốn ra tay xé nát thuộc hạ đắc lực nhất của mình, anh ta hỏi bằng chất giọng run rẩy: “Cô ấy qua đó bao lâu rồi?”
“Gần... gần hai mươi phút rồi.” Chung Vĩ Thành cũng nhận ra chuyện này không tầm thường, anh ta nói lắp bắp: “Leo hung dữ như vậy, chỉ sợ bây giờ, cô ta đã...”