Lưu Thiên Hàn tức tới ngứa răng, nếu như anh để vợ anh ôm Hách Trung Văn ngủ thì anh không phải là đàn ông nữa rồi!
Lưu Thiên Hàn không muốn tiếp tục dung túng cho hành động giả ngu của Hách Trung Văn nữa, anh bước lên trước một bước, nắm lấy bàn tay đang ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh của Hách Trung Văn: “Trung Văn, đừng giả vờ nữa! Cháu không hề ngốc!”
Lần này Hách Trung Văn không bật khóc huhu nữa, anh ta chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống kêu lộp bộp lộp bộp.
Dáng vẻ tủi thân đó trông còn đáng thương hơn lúc anh ta gào khóc.
Anh ta co người lại bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, rõ ràng là đang lẳng lặng cầu cứu Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vô cùng dễ mềm lòng, lúc An Bảo còn bé xíu xiu thì thường làm nũng với cô như vậy.
Nhan Nhã Tịnh tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, gỡ bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn ra, sau đó nói với Hách Trung Văn vô cùng dịu dàng: “Hách béo, đừng khóc nha đừng khóc nha! Chúng ta không quan tâm đến người đầu óc có vấn đề làm gì! Tôi hát cho cậu nghe, chúng ta đi ngủ có được không?”
“Được đó!” Hách Trung Văn lập tức nở nụ cười: “Tôi không những muốn nghe chị đại hát, tôi còn muốn nghe chị đại kể chuyện nữa.”
“Được, đêm nay tôi kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ cho cậu.” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh dịu dàng như gió thoảng: “Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên là Cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm cô bé tới nhà bà ngoại, gặp phải sói xám...”
Hách Trung Văn nghe tới thích thú, khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, Hách Trung Văn chính là con sói xám kia đấy! Sao Nhan Nhã Tịnh lại không nhận ra cơ chứ!
Nhưng hiển nhiên Hách Trung Văn không cho rằng mình là sói xám, sau khi anh ta nghe hết câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ bèn nhướng mày thị uy với Lưu Thiên Hàn: “Sói xám!”
Nhan Nhã Tịnh cười khẽ: “Đúng rồi, Hách béo thật giỏi, hôm nay còn nhận ra được cả sói xám nữa! Hách béo, cậu còn muốn nghe câu chuyện nào nữa?”
“Tôi còn muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết.” Không đợi Nhan Nhã Tịnh bắt đầu kể, Hách Trung Văn đã vui vẻ nói rằng: “Lần trước chị đại kể cho tôi nghe, tôi nhớ kết cục rồi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.”
“Chị đại, tôi chính là hoàng tử, chị đại là công chúa có đúng không?”
“Đúng.”
“Không đúng!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng sửa lại lỗi sai của Hách Trung Văn: “Cậu mới là hoàng tử, cháu là người lùn!”
“Không đâu không đâu, tôi là hoàng tử, anh mới là người...” Hách Trung Văn suy nghĩ, cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống người lùn, mà là...
“Anh là người xấu! Anh là hoàng hậu độc ác! Anh đừng có mà chia rẽ tôi và chị đại! Chị đại, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi có đúng không?”
“Đúng, hoàng hậu độc ác xấu xa nhất, anh ta đừng mơ chia rẽ được chúng ta.” Nhan Nhã Tịnh kiên nhẫn dỗ dành Hách Trung Văn: “Hách béo, tôi lại kể tên câu chuyện khác về Ultraman cho cậu nhé...”
Nhìn Nhan Nhã Tịnh cẩn thận dỗ dành Hách Trung Văn, trong lòng Lưu Thiên Hàn ghen muốn chết, nhất là khi nhìn thấy Hách Trung Văn cười ngu đủ kiểu với Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt tuấn tú của anh đen tới mức có thể chảy được cả mực đen đặc.
Không thể nào chịu nổi việc Nhan Nhã Tịnh dịu dàng kể chuyện cho Hách Trung Văn như vậy được nữa, anh kéo Nhan Nhã Tịnh ra khỏi giường rồi ngồi xuống chỗ cô.
Người mềm mại ấm áp bên cạnh bỗng nhiên biến thành tảng băng cứng đờ, Hách Trung Văn lập tức bị dọa cho giật nảy mình.
Sau khi nhìn rõ người ngồi bên cạnh anh ta là Lưu Thiên Hàn rồi, anh ta càng bị dọa cho lông tơ trên lưng dựng hết cả lên.
Nỗi sợ hãi qua đi, giờ chỉ còn lại sự kháng cự mạnh mẽ, anh ta lau khóe mắt, đáng thương khóc lóc kể lể với Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, người xấu kìa! Người xấu muốn bắt nạt tôi! Chị đại, tôi không muốn nhìn thấy người xấu đâu, huhu, tôi không muốn nhìn thấy...”
“Hách béo, đừng sợ, tôi sẽ không để người xấu bắt nạt cậu đâu.”
Thực ra Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn nói Lưu Thiên Hàn là người xấu, nhưng dáng vẻ bông hoa nhỏ bị ngược đãi này của Hách Trung Văn thực sự quá đáng thương, cô không chịu đựng nổi.
Cô bước tới muốn kéo Lưu Thiên Hàn ngồi bên cạnh giường ra, nhưng Lưu Thiên Hàn như một ngọn núi lớn, cô không kéo được nổi.
“Anh Lưu, anh có thể đừng bắt nạt Hách béo được không?” Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng thương lượng với Lưu Thiên Hàn.
“Không thể!”
Lưu Thiên Hàn nói rất thẳng thắn, chặn cho Nhan Nhã Tịnh bỗng thấy cạn lời. Nhan Nhã Tịnh đang cố gắng tìm lại giọng nói của mình thì Lưu Thiên Hàn đã sầm mặt cất lời.
“Không phải thích nghe kể chuyện sao? Cậu kể cho cháu nghe. Đêm nay chúng ta kể chuyện đánh gãy chân trước.”
Đánh gãy chân?!
Mi tâm Hách Trung Văn giật giật, anh ta còn chưa kịp bình tĩnh lại thì giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai anh ta: “Kể xong chuyện đánh gãy chân, chúng ta lại kể tới chuyện bẻ cánh tay.”
Bẻ cánh tay?!
Mi tâm Hách Trung Văn lại càng giật mạnh hơn nữa, khóc không ra nước mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh. Anh ta muốn nghe chị đại kể chuyện cổ tích hạnh phúc vui vẻ bằng chất giọng mềm mại kia cơ, ai muốn nghe anh Lưu kể cho anh ta những chuyện đáng sợ như thế này chứ!
Hơn nữa, vì sao anh ta lại cảm thấy, trong những gì anh Lưu kể cho anh ta, nhân vật chính đáng thương bị đánh gãy chân còn bị bẻ cánh tay này chính là anh ta vậy?
Trong nỗi hoang mang, giọng nói lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn lại vang lên: “Còn có chuyện cắt lưỡi, chặt đầu, móc mắt, lột da người nữa.”
Hách Trung Văn thực sự không có dũng cảm nghe chuyện Lưu Thiên Hàn kể cho anh ta, anh ta định giở trò làm náo loạn để qua cửa.
Anh ta chớp mắt với Nhan Nhã Tịnh, vừa vô tội vừa đáng thương, ngay sau đó anh ta oa một tiếng rồi bật khóc thật to.
“Chị đại, người xấu muốn cắt lưỡi tôi kìa! Chị đại, cứu tôi! Cứu tôi với! Huhu...”
“Anh Lưu, anh đừng có dọa Hách béo nữa có được không?” Nhan Nhã Tịnh không nhìn nổi nữa: “Anh Lưu, độ tuổi tâm lý bây giờ của Hách béo còn nhỏ hơn An Bảo An Mỹ nữa, một trưởng bối như anh mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ, trông có mất mặt không chứ!”
“Không mất mặt!” Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, người nên cảm thấy xấu hổ là người giả ngu giả dại kia kìa.
Nhan Nhã Tịnh: “...”
Lưu Thiên Hàn thẳng thừng cầm lấy gối đầu của Hách Trung Văn, gối lên không hề khách sáo chút nào: “Không phải cháu muốn người khác kể chuyện cho cháu nghe sao, còn muốn người khác ngủ với cháu nữa? Được, vậy cậu ngủ với cháu.”
Hách Trung Văn hoang mang tột độ, anh ta muốn chị đại dịu dàng dễ gần ở bên anh ta nhé! Ai cần cậu nhỏ hung ác dữ tợn đầy máu me ở cùng anh ta chứ!
Nội tâm Hách Trung Văn kháng cự, suy sụp, nhưng bây giờ anh ta vẫn còn đang giả ngu, có rất nhiều lời anh ta vẫn chưa thể nói được, anh ta chỉ có thể tiếp tục bật khóc huhu.
“Chị đại, cứu tôi với! Tôi sợ, tôi sợ, tôi sợ lắm...”
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn không nhịn được lại co giật, còn sợ lắm nữa...
Tởm chết đi được!
Nhìn thấy Hách Trung Văn bị bắt nạt thảm thương như vậy, Nhan Nhã Tịnh không thể ngồi yên làm ngơ được, cô vô cùng bất lực mà nói với Lưu Thiên Hàn rằng: “Anh Lưu, anh bắt nạt người như thế này, em thực sự sẽ tức giận đấy!”
Lưu Thiên Hàn không nỡ để Nhan Nhã Tịnh tức giận, nhưng anh càng không muốn vợ mình bị người khác mặt dày quấn lấy. Đêm đêm anh một mình ở trong phòng, sắp thành oán phu nơi khuê phòng đến nơi rồi.
Cho nên, anh vẫn nghiêm túc kể câu chuyện đánh gãy chân lột da rút gân cho Hách Trung Văn.
Thấy Hách Trung Văn bị dọa cho mặt tái cả đi, Lưu Thiên Hàn cảm thấy cũng đủ rồi, anh chậm rãi đe dọa Hách Trung Văn: “Thực ra, đánh gãy chân lột da rút gân đều là chuyện nhỏ thôi, câu chuyện càng thú vị hơn vẫn nên là chém nghìn vạn nhát dao, lóc thành thịt băm, làm một nồi bánh bao nhân thịt người.”
“Trung Văn, nếu như cháu quyết định giả ngu tiếp, chúng ta sẽ kể câu chuyện bánh bao nhân thịt người. Sao? Còn muốn giả vờ nữa không?”