Dù cho Hách Trung Văn đã diễn tới mức xứng đáng cầm giải ảnh đế thì cũng chẳng thoát khỏi con mắt của anh được.
Nhưng diễn xuất này của Hách Trung Văn lại dụ dỗ cho mấy người phụ nữ trong phòng bệnh tin răm rắp, hoàn toàn không thể tin anh ta đang giả vờ.
Thực sự không thể nhìn nổi cảnh Hách Trung Văn làm nũng ương ngạnh trong lòng Nhan Nhã Tịnh nữa, Lưu Thiên Hàn đi về trước một bước, định tách anh ta và Nhan Nhã Tịnh ra.
Nhưng động tác của Lưu Diễm Mai còn nhanh hơn anh, anh còn chưa chạm được vào Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai đã cầm lấy cánh tay anh rồi.
“Thiên Hàn, con có thể nhường Trung Văn một chút được không? Dì cũng biết Nhã Tịnh là vợ của con, con không muốn Trung Văn gần gũi với Nhã Tịnh như vậy, nhưng bây giờ Trung Văn đang bị thương mà! Con cũng thấy tình hình bây giờ của nó rồi đấy, tâm trí của nó chỉ như một đứa bé thôi, con có thể đừng so đo với một đứa trẻ được không?”
Lưu Diễm Mai không ngăn nổi dòng nước mắt: “Thiên Hàn, nếu Trung Văn khỏe mạnh không bị làm sao, dì sẽ không để nó chen vào giữa con và Nhan Nhã Tịnh đâu. Nhưng bây giờ con coi như thương hại cho nó đi, đợi tình trạng của nó tốt hơn rồi hẵng để Nhã Tịnh rời đi có được không?”
“Đúng vậy đó Thiên Hàn, cháu nhìn Trung Văn bây giờ đã thành ra như vậy rồi! Nó đáng thương như vậy, cháu là cậu ruột của nó, cháu không thể thương xót nó chút nào ư?” Thịnh Vân Hiên nhìn thấy Hách Trung Văn như vậy cũng đau lòng vô cùng, không nhịn được mà cất lời.
“Mẹ, chị, Trung Văn đang giả vờ đấy! Nó không hê bị ngốc chút nào!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc nhìn Hách Trung Văn, anh càng nhìn Hách Trung Văn thì trong lòng lại càng phẫn nộ.
Giả vờ ngốc, giả thiểu năng, giả vờ não tàn, chiêu trò như vậy đúng là quá bỉ ổi quá đê hèn!
Ngày kết hôn của anh và Nhan Nhã Tịnh đã được quyết định rồi. Nếu Hách Trung Văn cứ giả vờ ngốc như vậy rồi quấn lấy Nhan Nhã Tịnh không buông, thì sao anh có thể cho Nhan Nhã Tịnh một hôn lễ hoành tráng được!
“Thiên Hàn, con nói bậy cái gì đấy!” Thịnh Vân Hiên tức giận, đỏ mắt trừng Lưu Thiên Hàn, “Thiên Hàn, con còn ăn nói vớ vẩn nữa là mẹ không nhận con làm con nữa đâu!”
Lưu Diễm Mai: “Chị cũng chẳng có đứa em như em!”
Lưu Thiên Hàn: “...”
Nói thật, tại sao lại bị ghét bỏ như vậy chứ!
Lưu Thiên Hàn đánh mắt nhìn về phía Hách Trung Văn, mà vừa hay anh lại đúng lúc nhìn thấy khóe miệng của Hách Trung Văn đang khẽ nở nụ cười khoái chí.
Thấy Lưu Thiên Hàn nhìn về phía này, Hách Trung Văn lại vội vàng òa khóc, anh ta khóc cứ như thể chẳng được ai yêu thương, hệt như phải chịu đựng sự công kích của cả thế giới.
Sau cú đánh mắt này Lưu Thiên Hàn càng thêm khẳng định Hách Trung Văn đang giả vờ ngốc. Dù bây giờ anh có làm rõ thì cả nhà cũng chẳng tin, anh chỉ có thể nghĩ cách khiến Hách Trung Văn tự bị lộ ra thôi.
Muốn ngăn cản anh chính thức cưới Nhan Nhã Tịnh về nhà à, mơ đi!
Nhìn thấy Hách Trung Văn khóc rơi cả nước mắt nước mũi, Nhan Nhã Tịnh đau lòng vô cùng, cô đã hoàn toàn coi anh ta thành đứa bé rồi, dùng cách lúc trước dỗ An Bảo với An Mỹ để dỗ Hách Trung Văn: “Hách béo, đừng khóc nữa, nếu cậu nghe lời thì lát nữa tôi sẽ đi mua kẹo cho cậu ăn.”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Hách Trung Văn ngừng khóc thật, anh ta khịt khịt mũi, trông rất ngây thơ vô tội: “Chị đại, em nói thật chứ?”
Thấy Nhan Nhã Tịnh gật đầu, Hách Trung Văn chợt cười rộ lên: “Tôi muốn ăn kẹo mút vị dâu.”
Thấy Hách Trung Văn cười rạng rỡ như ánh mặt trời với Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai càng bị tổn thương, trong lòng đứa con trai yêu quý của bà, bà chỉ là một người xấu thôi, đúng là con trai lớn rồi, cưới được vợ thì quên mẹ!
Hừm!
Con trai bà còn chưa có vợ mà đã quên cả người làm mẹ như bà rồi.
Lòng bà đau đớn.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ mua kẹo mút vị dâu cho cậu.” Nhan Nhã Tịnh dịu dàng nói với Hách Trung Văn.
Hách Trung Văn cười rộ lên, mắt cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm: “Chị đại, tôi biết em đối xử với anh tốt nhất mà!”
Hách Trung Văn nhìn Thịnh Vân Hiên, Lưu Diễm Mai và Lưu Thiên Hàn còn ở trong phòng bệnh, quấy rầy anh ta và Nhan Nhã Tịnh ở chung, anh ta cau mày: “Nhưng chị đại, tôi vẫn sợ lắm! Trong phòng có rất nhiều người xấu! Chị đại, tôi không muốn nhìn thấy người xấu đâu, hu hu...”
“Chị đại, tôi không muốn ở chung với người xấu, anh chỉ muốn ở cạnh em thôi!”
Lưu Thiên Hàn sôi máu, thằng ranh Hách Trung Văn này muốn Nhan Nhã Tịnh ở một mình với anh ta?
Đúng là quá đáng lắm rồi!
Lưu Thiên Hàn âm thầm nắm chặt tay, thực sự muốn đấm thẳng vào cái mặt đang giả ngô giả nghê kia của Hách Trung Vă. Nhưng ý đồ bạo lực của anh còn chưa kịp thực hiện đã bị Lưu Diễm Mai và Thịnh Vân Hiên một trái một phải kéo ra ngoài phòng bệnh.
Lưu Thiên Hàn đi một bước là ngoảnh đầu lại nhìn giường bệnh ba lần. Nhìn thấy Hách Trung Văn tựa lên vai Nhan Nhã Tịnh tỏ vẻ đáng yêu, anh xém tí nữa đã tức nổ đầu.
Anh đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói Hách Trung Văn bị chấn động não, trí lực và trí nhớ có vấn đề thì cũng không phải không thể.
Kiến thức của bác sĩ không thể giúp anh chứng minh được Hách Trung Văn đang giả ngốc, anh chỉ có thể nghĩ cách khác, phải lột trần hành vi vô liêm sỉ này của Hách Trung Văn càng sớm càng tốt.
Bản chất Nhan Nhã Tịnh đã dễ mềm lòng, lại thêm việc Hách Trung Văn chẳng màng tính mạng mà cứu cô. Nếu Hách Trung Văn cứ tỏ vẻ đáng thương trước mặt Nhan Nhã Tịnh, quấy lấy cô không rời, vậy chẳng phải anh sẽ ngày đêm đơn côi trong phòng trống sao!
Không thể nhịn được!
Dù gì Hách Trung Văn cũng bị thương nặng, mấy người Lưu Thiên Hàn vừa ra ngoài là anh ta đã ngủ thiếp đi ngay.
Nhan Nhã Tịnh đang định đi gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hàn thì Lưu Diễm Mai đã đi vào.
“Nhã Tịnh, chị có lời muốn nói với em.”
“Chị Lưu, xin lỗi, đều do em không tốt, nếu không Hách béo cũng không thành ra như vậy.”
“Nhã Tịnh, chuyện này không trách em được. Là do Nhan Bích Loan không có lương tâm, chị cũng không phải người vô lý không phân biệt được phải trái.” Lưu Diễm Mai tiến về phía trước, cầm lấy tay của Nhan Nhã Tịnh, trong mắt hiện lên ý cầu xin rõ ràng: “Nhã Tịnh, chị quay lại là muốn cầu xin em một việc.”
“Nhã Tịnh, chị biết trong lòng em chỉ có Thiên Hàn thôi, nhưng bây giờ Trung Văn thực sự rất cần em. Khoảng thời gian này, em có thể... có thể chăm sóc cho Trung Văn nhiều hơn được không?”
“Chị Lưu, chị yên tâm, Hách béo bị thương là do em, cho dù chị không nói thì em cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, tới khi anh ấy khỏi thì thôi.”
“Nhan Nhã Tịnh, cảm ơn em.” Lưu Diễm Mai không nói nhiều thêm, lúc đi vào khóc, bà không nhịn được mà quay mặt qua nhìn Hách Trung Văn trên giường bệnh.
Trong mắt Lưu Diễm Mai hiện rõ vẻ đau lòng buồn khổ.
Thằng con ngốc này, không ai hiểu con hơn bậc cha mẹ, chút tâm tư đấy của con, sao mẹ lại không biết cho được!
Nhưng chuyện giả ngốc này, giả vờ được nhất thời chứ chẳng thể giả vờ được cả đời! Chuyện bây giờ mẹ có thể làm là tạm thời không vạch trần con, để tự con nghĩ cho rõ, thực sự buông tay thôi...
Mới nãy Lưu Thiên Hàn nhắn cho Nhan Nhã Tịnh rất nhiều tin nhắn. Nhan Nhã Tịnh biết nếu cô không trả lời tin nhắn của anh thì chắc chắn anh sẽ tức dựng ngược lên mất.
Cô vừa mới cầm điện thoại lên đã nhìn thấy rất nhiều tin tức đề cử liên quan tới Tô Thu Quỳnh.
Nhìn thấy tiêu đề của những tin tức này, mặt Nhan Nhã Tịnh lập tức biến sắc.
Cô vội vàng mở trình duyệt web trên điện thoại ra, phát hiện top 5 hot search đều là Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh giết người.
Tô Thuy Quỳnh ngồi tù.
Tô Thu Quỳnh ghê tởm.
Tô Thu Quỳnh ra tòa.
Tô Thu Quỳnh ti tiện.
Nhìn thấy những hot search này, Nhan Nhã Tịnh tức tức tới mức cả người run lên, sau đó lại không thể nén nổi đau lòng.
Khó khăn lắm Tô Thu Quỳnh mới ép bản thân vực dậy lần nữa, cô ấy chẳng cướp chẳng trộm, cũng chẳng làm hại tới ai, cô ấy chỉ muốn sống bình thường thôi nhưng sao lại khó tới như vậy chứ?