Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh ngồi xổm nửa người xuồng, cô dùng lực muốn đỡ Hách Trung Văn dậy, nhưng Hách Trung Văn thực sự quá cố chấp, cô dùng tất cả sức lực cũng không thể đỡ anh ta lên được.

Hách Trung Văn hèn mọn như vậy, Hách béo thận trọng, dè dặt như vậy khiến Nhan Nhã Tịnh rất đau lòng.

Hách béo trong ký ức của cô, mặc dù luôn thích chảy nước mũi, còn thích rơi nước mắt, nhưng trong mắt anh ta là ánh mặt trời sáng ngời, nhưng Hách Trung Văn bây giờ, trong mắt chỉ có sự bi thương không thể buông bỏ.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh chua xót, lời cô nói ra, đột nhiên lại mang theo chút nghẹn ngào: “Hách béo, cậu mau đứng dậy đi! Cậu đừng như vậy!”

“Chị đại, tôi không đứng lên, nếu như em không đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ không đứng lên!” Ánh mắt Hách Trung Văn sáng rực nhìn Nhan Nhã Tịnh, mỗi chữ anh ta nói ra, đều giống như những lời khắc cốt ghi tâm: “Chị đại, em chính là niềm vui, niềm hạnh phúc trong cuộc sống của tôi, nếu như em không gả cho tôi, trong cuộc đời này của tôi, thật sự không còn ánh sáng nữa!”

Nước mắt của Lưu Diễm Mai rơi ngày một nhiều, con trai của bà ta, sao lại ngốc nghếch như vậy chứ!

Môi bà ta khẽ mấp máy, âm thầm cầu xin: “Nhan Nhã Tịnh, gả cho Trung Văn đi!”

“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi…”

Trên mạng những dòng bình luận ngập trời, đều ủng hộ Nhan Nhã Tịnh đồng ý lời cầu hôn của Hách Trung Văn, tiếng reo hò của những phóng viên ở hiện trường, gần như đã che lấp đi giọng nói của Hách Trung Văn: “Gả cho anh ấy đi! Nhan Nhã Tịnh, gả cho cậu Hách đi! Gả cho cậu Hách đi!”

“Chị đại, em nhìn đi, mọi người đều cảm thấy em nên gả cho tôi, em có nên thuận theo lòng dân không?” Hách Trung Văn hít một hơi, cố tình nói với Nhan Nhã Tịnh một cách thoải mái.

“Hách béo, xin lỗi, tôi thật sự chỉ có thể khiến cậu thất vọng.”

Nhan Nhã Tịnh muốn rút tay ra khỏi tay Hách Trung Văn, cô cũng đã thành công rút ra, nhưng vừa rời khỏi tay Hách Trung Văn chưa đến hai giây, Hách Trung Văn lại dùng lực nắm lấy gay cô.

“Chị đại, lẽ nào em không muốn cho các con một gia đình hoàn hảo sao? Chị đại, các con muốn có mẹ cũng muốn có ba! Chị đại, xin em hãy nể mặt các con, cho tôi một cơ hội có được không?”

“Hách….”



Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói ra lời từ chối, Hách Trung Văn đã ngắt lời cô: “Chị đại, những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân, trong cuộc sống sẽ có thiếu sót, chị đại, chúng ta đừng để lại sự thiếu sót trong cuộc sống của các con có được không?”

“Hách Trung Văn, cậu đừng ép tôi nữa, tôi không thể đồng ý với cậu.” Lời từ chối luôn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng hi vọng không cần thiết, còn tàn nhẫn hơn đối với Hách Trung Văn.

“Chị đại, có phải em cảm thấy tôi không đủ yêu em không? Chị đại, trên thế giới này, sẽ không có người nào yêu em hơn tôi! Tôi toàn tâm toàn ý yêu em! Chị đại, em thật sự không thể suy nghĩ đến anh một lần sao?”

“Chị đại, anh biết, anh vẫn chưa đủ tốt, tôi chưa đủ ưu tú, tôi không xứng với em, nhưng tôi là người thích hợp nhất với em, tôi là ba ruột của các con! Chị đại, cầu xin em, gả cho tôi đi!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô mau đồng ý gả cho cậu Hách đi! Cậu Hách chân thành như vậy, nếu là tôi, tôi đã bổ nhào vào lòng cậu Hách từ lâu rồi!”

“Đúng vậy, Nhan Nhã Tịnh cô mau gật đầu đi! Lẽ nào cô còn muốn cậu Hách cứ quỳ như vậy? Nhan Nhã Tịnh, phụ nữ dè dặt một chút là tốt, nhưng dè dặt một cách thái quá, sẽ có chút trẻ con!”

“Nhan Nhã Tịnh, rốt cuộc cô còn kiêu ngạo cái gì nữa? Con cũng đã có rồi, cô còn cần từ chối cậu Hách như vậy sao? Cậu Hách đã quỳ lâu như vậy rồi, anh ấy cũng dễ dàng lắm sao?”

“Nhan Nhã Tịnh, đừng mang lại hi vọng cho cậu Hách rồi lại không thỏa mãn anh ấy, cô mau đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi!”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

…..

Những phóng viên ở hiện trường đều bất bình cho Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh thực sự cảm thấy, cô không xứng để Hách Trung Văn lãng phí tình cảm như vậy, nói cô lòng dạ sắt đá cũng được, không biết tốt xấu cũng được, cô vẫn không nắm được tay Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh trầm mặc một lúc, vẫn quyết định nói một câu xin lỗi với Hách Trung Văn.

Câu này của cô vẫn chưa nói ra, giọng nói của Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng bay đến.

“Nhan Nhã Tịnh, em dám đồng ý gả cho nó!”

Lưu Thiên Hàn khuôn mặt tràn đầy sự lạnh lùng, anh từng bước từng bước đi về phía Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn.



Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, những phóng viên tự giác để ra cho anh một con đường, trên người anh giống như mang theo sự lãnh lẽo như băng, những nơi anh đi qua, nhiệt độ đột nhiên giảm đi mấy độ.

Ánh mắt của anh, nguy hiểm nheo lại, anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, lời nói cũng nãy lặp lại một lần nữa: “Nhan Nhã Tịnh, em dám gả cho nó!”

Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh vẫn có chút mơ màng, Anh Lưu không phải đang ngọt ngào, chiến đấu kịch liệt với Cung Tư Mỹ sao, bây giờ sao anh còn có thời gian đến đây?

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh rất ủy khuất, cô không nhịn được muốn bổ nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn, ôm chặt lấy anh, nhưng nghĩ đến cảnh tượng anh và Cung Tư Mỹ quấn quýt hôn nhau, trái tim mềm nhũn, run rẩy của cô lại lạnh lại.

Cô quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Anh Lưu, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”

Những phòng viên ở hiện trường không ngờ Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên đến đây, bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc.

“Sao cậu Lưu lại đột nhiên đến đây? Lúc nãy không phải cậu Hách đã nói rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh không có quan hệ gì với cậu Lưu, anh ta với Nhan Nhã Tịnh mới là một đôi?”


“Lẽ nào Nhan Nhã Tịnh thật sự là tiểu tam của cậu Lưu và cô Cung? Nhưng cái này không đúng nha, nếu như cô ấy là tiểu tam, tại sao lại có thể có hai đứa con lớn như vậy với cậu Hách?”


“Lẽ nào, cậu Lưu là tiểu tam giữa cậu Hách và Nhan Nhã Tịnh?” Một phóng viên ở hiện trường giàu trí tưởng tượng nói.


“Tránh sang một bên! Nói cái gì đó, cậu Lưu sao có thể làm tiểu tam! Đó là cậu Lưu đấy!” Một phòng viên lớn tuổi ghét bỏ đẩy tên phóng viên lúc nãy một cái, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lưu Thiên Hàn người thật, có chút kích động, ông ta muốn phỏng vấn anh mấy câu, nhưng cảm nhận được khí áp xung quanh vô hình trung đều thấp đi, anh ta không có gan đi về phía trước.


“Nhan Nhã Tịnh, em là vợ của anh! Chuyện của em anh không quan tâm, em muốn ai quan tâm!” Lưu Thiên Hàn không thèm quan tâm, kéo Nhan Nhã Tịnh vào lòng, nhìn đôi môi tái nhợt đang run rẩy của cô, giọng nói của anh bất giác dịu dàng hơn rất nhiều: “Nhã Tịnh, anh sẽ không không quan tâm đến em.”


“Cậu Lưu, cậu buông chị đại ra!” Hách Trung Văn đột nhiên đứng dậy, anh ta vô cùng anh dũng trừng mắt với Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, cậu đã đính hôn với Cung Tư Mỹ rồi, thiệp mời của hai người cháu cũng nhận được rồi! Bây giờ, dựa vào cái gì còn quấn lấy chị đại?”


“Lẽ nào, cậu thật sự cảm thấy, cho dù cậu có kết hôn, chị đại vẫn ở bên cậu sao? Cậu Lưu, chân đạp hai thuyền, cũng không giống như cậu! Cậu Lưu, hành vi này của cậu thật sự có chút đáng xấu hổ! Mong cậu sau này đừng trêu chọc chị đại nữa, có được không?”


“Trung Văn, cậu có đính hôn với Cung Tư Mỹ hay không, cháu biết rõ hơn ai hết!” Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn ngày càng lạnh: “Trung Văn, năm năm trước, cậu đã kết hôn với Nhan Nhã Tịnh rồi, bây giờ, cậu với Nhan Nhã Tịnh vẫn là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, cậu thật sự không có cái gan vi phạm pháp luật, để trùng hôn!”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK