Bùi Ninh Hinh nói xong câu này, khuôn mặt ảm đạm lập tức tràn đầy tự tin. Cô ta từng nghe một người bạn cùng phòng thời đại học kể rằng lúc ở nước ngoài từng vô tình gặp được Nhan Nhã Tịnh, thấy cô đã sinh một cặp sinh đôi.
Cô ta cũng biết chuyện năm năm trước Nhan Vũ Trúc tìm đàn ông cho Nhan Nhã Tịnh. Thế là Bùi Ninh Hinh tự khắc cho rằng cặp song sinh đó của cô là con của một trong những người đàn ông khi ấy.
“Mẹ ơi!” Giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng Nhan Nhã Tịnh. Nhan An Mỹ nhảy nhót lao vào trong lòng cô.
Nhan An Bảo thong dong bước tới với dáng vẻ lạnh lùng. Khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, trên gương mặt nhỏ lạnh nhạt kia của cậu bé lại thoáng hiện lên ý cười.
Vốn dĩ sau khi nghe thấy những lời của Bùi Ninh Hinh, không ít người còn cảm thấy bất công thay cho Lưu Thiên Hàn. Họ cho rằng Nhan Nhã Tịnh quen thói lẳng lơ, không xứng với cậu Lưu tiếng tăm lừng lẫy của mình. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gần như sao y bản chính với Lưu Thiên Hàn của Nhan An Bảo, họ chỉ thấy ngưỡng mộ cô.
Hai bé con thật dễ thương!
Cậu bé kia giống hệt cậu Lưu, sao có thể là của trai bao trong quán bar chứ? Đây rõ ràng là giống của cậu Lưu mà!
Hình ảnh một nhà bốn người đứng cùng nhau thật sự rất bắt mắt. Có không ít người muốn chụp lại cảnh này. Nhưng người ở Vân Hải đều biết Lưu Thiên Hàn ghét nhất là bị lộ chuyện riêng tư của mình, vậy nên không ai dám to gan cầm di động trong tay chụp ảnh cả.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Bảo, Bùi Ninh Hinh trực tiếp đờ cả người. Cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Đây... sao có thể chứ, sao có thể thế được…”
Hóa ra, con của Nhan Nhã Tịnh lại là của Lưu Thiên Hàn!
Hách Trung Văn bị ba mình bất ngờ sắp xếp đi công tác ở châu Phi, thế là chỉ đành gửi gắm hai đứa nhỏ ở chỗ mình cho Lưu Thiên Hàn.
Vừa nãy hai đứa nhóc đợi Lưu Thiên Hàn ở trong xe, nhưng chờ anh rất lâu vẫn chưa thấy anh trở lại. Cả hai bèn đi đến trung tâm mua sắm tìm nhưng không ngờ lại thấy một người phụ nữ xấu xa đang vu oan cho mẹ mình là kẻ trộm.
Có điều lúc nãy ông cậu thật sự rất đẹp trai!
Nhưng không phải ông cậu không có ý gì với mẹ à? Sao vừa rồi lại nói mẹ là người phụ nữ của mình chứ?
Một người thông minh như Nhan An Bảo cũng cảm thấy không thể hiểu nổi ông cậu.
Lòng dạ người lớn quá phức tạp.
Cậu và An Mỹ không quan tâm đến chuyện tình cảm của người lớn nữa. Chúng chỉ cần làm con ngoan của mẹ là được rồi. Chỉ cần mẹ vui vẻ, dù mẹ chọn ai đi nữa chúng cũng đều ủng hộ vô điều kiện.
“Xin lỗi mẹ của cháu ngay!” Nhan An Bảo mặt mày lạnh lùng nhìn Bùi Ninh Hinh chằm chằm. Khí thế trên người giống y như đúc với Lưu Thiên Hàn.
Bùi Ninh Hinh cũng là một cô gái kiêu ngạo, bắt cô ta phải xin lỗi Nhan Nhã Tịnh mà mình coi thường nhất, cô ta thật sự không thốt ra được.
Nhưng cô ta cũng đã nghe nói về thủ đoạn của Lưu Thiên Hàn. Nếu cô ta chọc anh nổi giận, chỉ e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho cô ta ở Vân Hải rộng lớn này nữa.
Bùi Ninh Hinh đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn căng da đầu nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi xin lỗi, vừa rồi đã hiểu nhầm cô. Tôi xin lỗi cô, mong rằng cô rộng lượng bỏ qua không so đo với tôi.”
Nhan Nhã Tịnh chẳng thèm để ý tới Bùi Ninh Hinh, một tay cô dắt Nhan An Bảo, tay còn lại kéo Nhan An Mỹ, xoay người bước ra ngoài trung tâm mua sắm.
Lưu Thiên Hàn quay lại, Tống Linh và Trịnh Mai bị dọa tới mức run cầm cập. Họ đã đắc tội với vợ tương lai của tổng giám đốc, e rằng...
“Cậu Lưu, chúng tôi sai rồi, chúng tôi cũng không có ý hiểu nhầm cô Nhan, chúng tôi...”
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa!” Thậm chí Lưu Thiên Hàn còn không nhìn họ lấy một cái, nhưng những lời anh thốt ra lại hoàn toàn đưa họ vào địa ngục.
Chẳng có doanh nghiệp nào còn dám nhận nhân viên bị Lưu Thị sa thải!
Sợ rằng cả đời này của họ cũng đừng nghĩ tới việc tìm được một công việc sáng sủa hơn đôi chút.
Sau khi Lưu Thiên Hàn lên xe, công ty đột nhiên có chuyện gấp. Anh bảo Nhạc Dũng đưa Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ trở về, còn mình quay lại công ty trước.
Nhan Nhã Tịnh cũng không nghĩ nhiều về những lời Lưu Thiên Hàn nói hôm nay.
Anh Lưu coi thường cô, sao có thể coi cô là người phụ nữ của anh được chứ? Anh nói như vậy cũng chỉ là giải vây cho cô mà thôi!
Lúc ở trung tâm thương mại, trái tim cô không kiềm chế được mà rung động. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, trong lòng cô chỉ còn lại sự mất mát.
Cô tự cười giễu cợt, mình đã quyết định sẽ ở bên Hách Trung Văn, cho hai đứa nhóc một mái ấm gia đình rồi, không thể có bất cứ suy nghĩ không nên có nào với anh Lưu được.
Sau khi dỗ dành hai đứa nhóc ngủ, Nhan Nhã Tịnh buồn bã phát hiện dì cả đến thăm.
Căn hộ nhỏ ở chung cư không chuẩn bị sẵn băng vệ sinh. Cô cầm di động, định đi xuống tiệm tạp hóa dưới lầu mua một gói.
Nhưng khi cô vừa mới đi ra khỏi cửa của khu chung cư thì chợt có một bóng đen lao như tên bắn về phía mình. Cơ thể của cô bị đè chặt lên bờ tường bên cạnh.
Tô Thái An.
“Tô Thái An, anh bị khùng à! Mau thả tôi ra!”
Tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức đẩy mạnh Tô Thái An ra, nhìn anh ta với vẻ mặt cảnh giác: “Tô Thái An, năm năm trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa!”
Tô Thái An châm một điếu thuốc rồi nhả ra một vòng khói. Trên mặt hiện lên vẻ phiền muộn cùng bực dọc khó tả.
Ban đầu anh ta giấu giếm qua lại với Nhan Vũ Trúc sau lưng Nhan Nhã Tịnh thật ra là vì cô quá nhạt nhẽo, hơn nữa còn không cho anh ta chạm vào. Anh ta đang độ tuổi tràn trề tinh lực, nào nhịn nổi!
Tô Thái An còn tưởng rằng tấm thân Nhan Nhã Tịnh vẫn trong trắng. Ai ngờ cô lại làm loại chuyện đó với thằng khác sau lưng mình, còn có cả con luôn rồi!
Một kẻ trước giờ luôn kiêu căng ngạo mạn như anh ta, sao có thể nuốt trôi được cục tức này?
“Nhan Nhã Tịnh, cô phản bội tôi! Cô và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau từ khi nào rồi!” Tô Thái An hằn học dập tắt đầu mẩu thuốc trong tay: “Không, chắc tôi phải hỏi cô rằng làm sao cô có thể mồi chài được Lưu Thiên Hàn thế?”
“Một người đàn ông như Lưu Thiên Hàn mà cô lại có thể khiến anh ta mê như điếu đổ, đúng là khiến tôi phải nhìn cô bằng ánh mắt khác đây! Nhan Nhã Tịnh, cô vừa dây dưa không rõ với Lưu Thiên Hàn vừa luôn miệng nói yêu tôi. Bắt cá hai tay, cô nói cô có hèn hạ không hả?”
“Tô Thái An, anh tưởng mình là gì của tôi chứ? Tôi ở bên ai thì liên quan gì đến anh?” Vẻ mặt Nhan Nhã Tịnh lạnh lẽo: “Nói đến bắt cá hai tay thì tôi nào so được với anh? Sao nào? Nhan Vũ Trúc có thể mang thai rồi sảy vì anh, còn tôi lại không thể sinh con cho người đàn ông khác được à?”
“Tô Thái An, đừng quá coi trọng bản thân như thế. Lúc tôi yêu anh, quả thật anh rất quan trọng trong trái tim tôi. Đáng tiếc là tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi, bây giờ trong lòng tôi, đến cái đinh gỉ anh cũng chẳng bằng!”
“Sau này đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa! Không gặp lại có lẽ trong lòng tôi còn giữ lại chút hồi ức tốt đẹp cuối cùng. Càng gặp sẽ chỉ càng khiến tôi cảm thấy năm đó sao mình lại yêu phải một thằng cặn bã như vậy thôi! Tô Thái An, xin anh đấy, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, làm tôi ghê tởm!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lập tức đi đến thang máy bên cạnh. Tay Tô Thái An dùng sức túm lấy cổ tay cô. Anh ta xoay người đè mạnh cô lên bên ngoài thang máy: “Nhan Nhã Tịnh, mẹ kiếp, cô nói ai cặn bã hả?”
“Cô để Lưu Thiên Hàn với đám trai bao chạm vào, cô còn mặt mũi nào giả vờ làm trinh tiết liệt nữ trước mặt tôi chứ? Ha! Người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn hả? Tối nay tôi sẽ nếm thử xem người phụ nữ của anh ta có hương vị gì!”