Hách Trung Văn bị động tác này của Nhan Vũ Trúc dọa giật mình, anh ta ngược lại không sợ Nhan Vũ Trúc, anh ta chỉ là lo lắng Nhan Nhã Tịnh sẽ bị Nhan Vũ Trúc làm bị thương.
Nhan Nhã Tịnh và Nhan Vũ Trúc đều ở đằng sau anh ta, nhưng Nhan Vũ Trúc cách Nhan Nhã Tịnh gần hơn, cho dù động tác của anh ta có nhanh nữa, cũng không thể lập tức cản được Nhan Vũ Trúc.
Động tác của Nhan Nhã Tịnh nhanh hơn Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc còn chưa lao tới người của Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh vụt một cái, cho Nhan Vũ Trúc vồ hụt.
Nhan Vũ Trúc không khống chế được lực đạo, hốc tức lao tới, ngã như chó ăn cứt.
Hiện trường vang lên một tràng cười.
Nhan Vũ Trúc cảm thấy mặt mũi mấy kiếp của cô ta đã bị mất sạch vào tối nay, cô ta đâu có cam tâm bỏ qua Nhan Nhã Tịnh như vậy, cô ta từ trên đất bò dậy, vừa muốn đi tới dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh thì rất nhiều phóng viên vây lại, cô ta vừa hay được vây ở bên giữa, không ra ngoài được.
“Ảnh hậu Nhan, xin hỏi những tin tức trên mạng là thật sao?”
“Nhan Vũ Trúc, cô thật sự gian dối trong việc quyên góp, còn trốn thuế sao?”
“Chuyên gia cũng là cô mua chuộc trước, cô có phải thật sự từng mang thai con của Tô Thái An không?!”
...
Nhan Vũ Trúc luôn bình tĩnh và thông minh, nhưng tối nay cô ta liên tiếp chịu kích thích quá nhiều, cảm xúc của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ, cũng không thể duy trì dáng vẻ lý trí nữa.
Cô ta bịt tai lại, hét ầm lên: “Tôi không có! Tôi thật sự không có! Đừng nói nữa! Các người đừng nói nữa!”
Những phóng viên giải trí này tối muộn đặc biệt chạy tới là vì để đào thêm tin hot, không dễ gì chặn được Nhan Vũ Trúc, bọn họ sao có thể buông tha như vậy.
Các phóng viên chen lấn liên tiếp đặt câu hỏi với Nhan Vũ Trúc: “Ảnh hậu Nhan, quan hệ chị em của cô và Nhan Nhã Tịnh có phải rất không tốt hay không?”
“Nhan Vũ Trúc, cô và ba cô thật sự hết lần này tới lần khác muốn dồn Nhan Nhã Tịnh vào chỗ chết sao?!”
“Dáng vẻ chị gái tốt của cô đều là giả bộ sao?”
“Cô hại Nhan Nhã Tịnh như vậy, lẽ nào không cảm thấy Nhan Nhã Tịnh rất vô tội hay sao?!”
...
“Tôi không có hại Nhan Nhã Tịnh! Tôi không có!” Nhan Vũ Trúc ra sức lắc đầu, trên mặt cô ta sưng đỏ một mảng, phối thêm biểu cảm vặn vẹo nhìn trông vô cùng dữ tợn.
“Muốn tôi nói bao nhiêu lần thì các người mới nguyện ý tin?! Tôi thật sự chưa từng hại Nhan Nhã Tịnh! Là Nhan Nhã Tịnh, là Nhan Nhã Tịnh hại tôi hết lần này tới lần khác! Tôi cũng không biết nó tại sao hận tôi như vậy, nó là ngứa mắt tôi!”
“Xin các người tin tưởng tôi, tôi thật sự là vô tội, các người đừng mắc bẫy của Nhan Nhã Tịnh! Mục đích của nó chính là muốn mọi người đều không tin tôi!”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ tới bây giờ đã như này rồi, Nhan Vũ Trúc còn có mặt mũi đổ hết trách nhiệm lên người cô, có điều trong lòng cô biết rõ, bằng chứng thép đã bày trên mạng, Nhan Vũ Trúc bất luận cắn loạn như nào cũng đều là giãy dụa ngáp chết.
Có thể là vừa rồi rượu cô uống không có quá nhiều tác dụng vào lúc đó, tác dụng chậm, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy bây giờ cả người của cô đều đang phiêu.
Cô lo lắng tiếp tục đứng ngây ở đó, sẽ bị men rượu khống chế, làm ra chuyện không thể miêu tả gì đó ở trước mặt mọi người, nhân lúc mọi người không để ý đeo bám cô, cô vội vàng lách người, đi ra bên ngoài Lam Điều.
Cơ thể lảo đảo, nếu không phải Hách Trung Văn kịp thời đỡ cô, có vài lần Nhan Nhã Tịnh suýt nữa ngã ra đất rồi.
Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng sau khi rời khỏi Lam Điều, cô coi như có thể được yên tĩnh một chút, ai ngờ, bên ngoài Lam Điều có nhiều phóng viên lao tới trước mặt cô, ấn máy ảnh trong tay, chụp điên cuồng cô.
“Cô Nhan Nhã Tịnh, cô Nhan Vũ Trúc nói, cô từng sinh con cho trai bao, xin hỏi ba của con cô là trai bao sao?”
“Cô Nhan Nhã Tịnh, xin hỏi cô bây giờ có liên lạc với người trai bao đó không? Anh ta không nhận đứa trẻ sao?”
...
Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng liếc nhìn mấy phóng viên này, cô cảm thấy mấy phóng viên này thật sự bất lương, vậy mà lấy ba của hai đứa trẻ làm đề tài.
Cô không phải người nổi tiếng gì cả, đào chuyện riêng tư của cô, thật ra không có quá thú vị, những phóng viên này chặn cô truy hỏi vấn đề sắc bén như này chỉ có thể là có người cố ý.
Nhan Vũ Trúc bây giờ không lo được cho mình, chắc chắn không có sức tìm một đám phóng viên tới đây chặn cô, sẽ là ai vô vị như vậy?
“Cô Nhan, làm phiền cô trả lời, xin hỏi cha của cặp long phượng đó của cô làm việc ở đâu?!”
“Cô Nhan, xin hỏi con của cô có biết ba của chúng làm nghề trai bao không?”
...
Hách Trung Văn thấy những phóng viên này từng bước ép Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cực kỳ không vui.
Anh ta ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh, luôn thích trưng ra bộ dạng con trai ngốc của địa chủ, nhưng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính lớn, Hách Trung Văn thật ra cũng có mặt nhanh gọn dứt khoát, nói một không nói hai.
Anh ta ngước mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt của những phóng viên này, ngay cả mái tóc vàng đó của anh ta cũng mang theo sự sắc lạnh.
“Sao hả, các người cảm thấy tôi trông giống trai bao?!”
“Lời này của cậu Hách là có ý gì?”
Mấy phóng viên nhìn nhau: “Ý này của cậu Hách chắc không phải là nói cậu là ba của con Nhan Nhã Tịnh?”
Không đợi những phóng viên đó tiếp tục hỏi, Hách Trung Văn lạnh mặt, nói từng câu từng chữ với bọn họ: “Ba của con chị đại, đương nhiên là Hách Trung Văn tôi! Tôi thật sự không biết, Hách Trung Văn tôi từ khi nào từng làm nghề nghiệp như trai bao này rồi!”
Lời này của Hách Trung Văn thật khiến người ta sốc, những phóng viên đó phải mất một lúc mới hoàn hồn từ trong cơn sốc.
Bọn họ chặn ở đây vốn là nghe sai khiến của Cung Tư Mỹ, làm khó Nhan Nhã Tịnh, không ngờ ba của con Nhan Nhã Tịnh lại là cậu Hách!
Đùa chứ, cậu Hách sao có thể là trai bao!
Nhan Nhã Tịnh thật là số quá tốt rồi!
Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng choáng, trong đầu đã loạn thành một mớ, Hách Trung Văn nói gì, cô cũng không nghe rõ, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi ẩn đi, một mình gặm nhắm vết thương trong tim.
Thật nực cười, đầu óc càng loạn, cơ thể càng phiêu, cô vậy mà càng nhớ nhớ anh Lưu.
Cô nhớ nhung anh, nhớ tới nỗi cả trái tim đều đang run rẩy, cô tìm kiếm xung quanh, biển người mênh mông, lại không tìm được gương mặt in sâu trong linh hồn.
Hách Trung Văn cũng chú ý thấy sự khác thường của Nhan Nhã Tịnh, anh ta lạnh lùng đánh phóng viên ở trước mặt anh ta ra, anh ta cẩn thận đỡ Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em sao rồi? Có phải rất khó chịu không? Tôi bây giờ đi mua trà giải rượu cho em!”
“Tôi không uống!”
Nhan Nhã Tịnh lắc lư giãy khỏi trong lòng Hách Trung Văn, trong mắt cô, mịt mù sự đau thương khó tan.
“Tôi phải đi tìm anh Lưu...”
“Chị đại!” Hách Trung Văn cố chấp túm tay của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em tỉnh táo một chút, cậu trẻ đã chết rồi!”
Lưu Thiên Hàn xảy ra chuyện ở nước ngoài, Hách Trung Văn cũng rất khó chịu, nhưng con người sống ở trên đời, tóm lại phải đối diện với hiện thực, anh ta không muốn Nhan Nhã Tịnh mãi mãi sống ở trong nỗi nhớ về cậu trẻ, cả đời không bước ra được.
“Anh Lưu anh ấy không chết! Không phải còn chưa tìm thấy xác của anh Lưu hay sao!? Sống phải thấy người chết phải thấy xác! Một ngày chưa tìm được xác của anh Lưu, tôi không tin anh ấy chết rồi!”
Nhan Nhã Tịnh vừa nói xong lời này, trước mặt cô tưởng tượng ra gương mặt đẹp trai mà cô nhớ nhúng đó xuất hiện.
“Anh Lưu...”
Cô đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt đẹp trai hơn cả Apollo – thần mặt trời trong thần thoại Hy Lạp, xác nhận đó có phải tưởng tượng hay không.
Tay của cô còn chưa tạm vào mặt của anh, cơ thể của cô đã được ôm chặt vào một vòng ôm ấm lực có lực rồi.
“Nhan Nhã Tịnh, anh trở về rồi!”