Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Hách Trung Văn tỉnh lại, mọi người đều vô cùng kích động, cả Lưu Diễm Mai, Thịnh Vân Hiên và Nhan Nhã Tịnh đều vui mừng rơi nước mắt.

Hách Trung Văn vì cứu cô nên mới bị thương, tuy Lưu Diễm Mai không trách mắng cô nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh thực sự rất buồn. Nếu Hách Trung Văn có chuyện gì thật, cả đời này cô cũng chẳng tha thứ được cho bản thân mình.

“Trung Văn, con tỉnh rồi!” Lưu Diễm Mai vội vàng chạy tới nắm lấy tay Hách Trung Văn, lòng bà đau xót nên khóc càng nhiều hơn: “Trung Văn, bây giờ con thấy thế nào rồi? Còn đau đâu không con?”

“Hì hì…”

Hách Trung Văn cười ngờ nghệch, dáng vẻ trông như đứa con ngốc nghếch nhà giàu nhìn Lưu Diễm Mai: “Bà là ai thế?”

Nghe được lời của Hách Trung Văn, Lưu Diễm Mai lập tức sững người. Còn Hách Tư Niên hiển nhiên cũng không ngờ được con trai nhà mình lại trở thành như vậy, khuôn mặt trước giờ luôn nghiêm túc của ông ta hiện lên vài phần âu lo: “Trung Văn, rốt cuộc con bị sao vậy? Ngay cả mẹ con mà con cũng không nhận ra sao?”

Thấy con trai mình như vậy, đường nhiên Hách Tư Niên sẽ buồn, nhưng ông ta càng thương yêu người vợ yêu dấu của mình hơn, khẽ khàng ôm Lưu Diễm Mai vào lòng: “Diễm Mai, đừng buồn, Hách Văn chỉ vừa mới tỉnh dậy nên còn chưa kịp hồi phục, để nó nghỉ ngơi thêm là ổn cả thôi!”

“Người xấu! Các người đều là người xấu!”

Hách Trung Văn mới nãy còn cười hềnh hệch chợt gào một tiếng rồi òa khóc lên, tiếng khóc của anh ta khiến người ta kinh ngạc vô cùng.

Trước giờ Hách Tư Niên rất nghiêm khắc với Hách Trung Văn, thấy Hách Trung Văn chợt ăn nói vớ vẩn như vậy, khuôn mặt trông vẫn còn tuấn tú như hồi trẻ của ông ta bỗng nghiêm hẳn.

“Trung Văn, không được đùa nữa!”

“Hu!”

Bị Hách Tư Niên răn dạy, Hách Trung Văn càng khóc to hơn, nước mắt trào ra như vỡ đê.

“Người xấu! Ông bắt nạt tôi, ông là người xấu! Hu hu…” Hách Trung Văn vừa khóc vừa vò băng vải ở cánh tay: “Người xấu, tôi không muốn nhìn thấy người xấu! Hu hu…”

“Tư Niên, tại anh hết đấy, ai cho anh dữ với con như thế!”

Lưu Diễm Mai đẩy Hách Tư Niên ra, bà đau lòng nhìn Hách Trung Văn: “Trung Văn, đừng khóc, chúng ta không chơi với người xấu nữa, chúng ta không chơi với người xấu nữa.”

Nói rồi, Lưu Diễm Mai quẳng cho Hách Tư Niên một ánh mắt, ý nói người bị Hách Trung Văn coi là người xấu như ông mau mau phắn đi, chỗ nào mát thì ra mà đứng.

Bị chính bà vợ yêu dấu ghét bỏ, khuôn mặt của Hách Tư Văn không dễ coi lắm. Không biết vì sao mà ông ta có cảm giác thằng ranh Hách Tư Văn này đang giả ngô giả nghê chứ gì?

Nó đang báo thù, cũng là do bình thường mình dạy dỗ nó nghiêm quá ư?



Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hách Tư Niên cũng không dám nói năng linh tinh trước mặt Lưu Diễm Mai, ông ta nghi ngờ liếc Hách Tư Văn một cái rồi cũng nhanh nhẹn rời khỏi phòng bệnh.

“Hu hu hu…”

Hách Trung Văn vẫn còn đang khóc không ngừng được, trông anh ta như đứa bé ương ngạnh, cứ lắc đầu nguầy nguậy không chịu im, chỉ thiếu mỗi việc bò ra lăn vòng trên mặt đất thôi.

Trong lòng Lưu Diễm Mai nào chỉ buồn không thôi, cho dù bà có không muốn tin thì bây giờ bà bắt buộc phải thừa nhận rằng đứa con trai yêu quý của bà đã là đứa ngốc rồi!

“Hu hu … tôi phải tìm chị đại! Chị đại, em đang ở đâu? Tôi phải tìm chị đại…”

Hách Trung Văn vừa ra sức quệt nước mắt vừa khóc thét lên: “Tôi phải tìm chị đại…”

“Trung Văn…” Lưu Diễm Mai cố gắng giữ chặt lấy tay Hách Trung Văn, không cho anh ta nghiêng ngả nữa. Mà cũng vì bà nắm lấy tay anh ta như vậy làm anh ta khóc càng to hơn.

“Bà trả chị đại lại cho tôi đi! Trả cho tôi! Tôi cần tìm chị đại! Tôi muốn tìm chị đại! Các người đều là người xấu! Các người trả chị đại lại cho tôi...”

Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác đứng tại chỗ, cô không ngờ rằng Hách Trung Văn sẽ trở nên như vậy.

Lưu Diễm Mai cầu cứu nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, người Hách Văn tìm có phải cháu không? Cháu mau tới dỗ nó đi, đừng để nó khóc nữa.”

Nghe thấy Lưu Diễm Mai gọi, Nhan Nhã Tịnh vội vàng đi tới: “Hách béo, cậu đừng khóc nữa, tôi ở đây.”

“Chị đại...”

Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn lập tức như đứa trẻ bị bọn buôn người bắt đi giờ lại tìm thấy người nhà vậy, anh ta òa khóc rồi bổ nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh.

Có điều, trên người anh ta còn có vết thương nên bây giờ cử động bất tiện, anh nhào lên như vậy xém chút nữa đã rơi xuống giường.

Nhan Nhã Tịnh sợ Hách Trung Văn còn chưa khỏi vết thương cũ đã gây thêm vết thương mới, cô vội vàng đỡ lấy anh ta: “Hách béo, cậu cẩn thận chút đi, trên người cậu có nhiều vết thương lắm đấy.”

“Chị đại, cuối cùng tôi cũng tìm thấy em rồi...”

Hách Trung Văn vùi đầu trong khuỷu tay của Nhan Nhã Tịnh: “Bọn họ đều là người xấu! Hu hu, bọn họ muốn bắt tôi đi! Chị đại, tôi không bị người xấu bắt đi đâu!”

“Người xấu, người xấu rất đáng sợ! Chị đại, tôi sợ lắm! Chị đại, em phải bảo vệ tôi...”

Trong mắt Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn của trước kia, cũng có chút trẻ con nhưng ít nhất vẫn còn bình thường. Nhưng Hách Trung Văn của bây giờ hoàn toàn bất thường, khiến Nhan Nhã Tịnh cảm giác anh ta còn ấu trĩ hơn cả đứa trẻ lên ba.



Trước đó cả trong lẫn ngoài nước cũng có không ít trường hợp tương tự. Trước khi hôn mê bị thương không phát hiện ra trí lực có vấn đề gì cả, nhưng rất nhiều người sau khi hôn mê tỉnh dậy lại xuất hiện tình trạng bị mất trí nhớ hoặc tổn hại tới trí lực.

Hiển nhiên Hách Trung Văn đã bị thương cả về trí nhớ lẫn trí lực.

Thịnh Vân Hiên cũng không ngờ đứa cháu ngoại của mình bỗng dưng biến thành dáng vẻ như vậy, bà thương xót nhìn Hách Trung Văn: “Trung Văn, con có nhớ bà không?”

Nghe được lời của Thịnh Vân Hiên, Hách Trung Văn đánh mắt nhìn về phía bà, nhưng ngay một giây sau lại òa khóc dữ dội.

“Người xấu! Bà là người xấu!” Anh ta càng ra sức ôm lấy cánh tay của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi không muốn bị người khác bắt đi đâu! Người xấu đừng hòng khiến tôi và chị đại rời xa nhau!”

Thịnh Vân Hiên: “...”

Nhìn thấy Hách Trung Văn ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, còn rúc vào lòng Nhan Nhã Tịnh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen kịt lại.

Anh và Hách Tư Niên lại một lần tư tưởng lớn gặp nhau, anh nhìn Hách Trung Văn lại cảm thấy anh ta đang giả vờ.

Nhưng lời này, Lưu Thiên Hàn không dám nói ra, Hách Trung Văn vì cứu Nhan Nhã Tịnh nên mới bị thương, nếu anh nói lời ấy trước mặt Nhan Nhã Tịnh, chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ ghét bỏ anh mất.

Hách Trung Văn cứu được Nhan Nhã Tịnh, anh cảm kích từ tận đáy lòng. Nhưng điều này không có nghĩa là anh bằng lòng nhường Nhan Nhã Tịnh cho anh ta!

Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, chặn lấy cái đầu của Hách Trung Văn đang muốn tiến gần tới ngực của Nhan Nhã Tịnh: “Trung Văn, đừng đùa nữa!”

“Òa!”


Lần này Hách Trung Văn khóc thảm thiết đến mức kinh thiên động địa. Anh ta nhìn Lưu Thiên Hàn rồi khóc đến mức còn chẳng thở được ra hơi.


Anh ta tủi thân chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, người xấu kìa! Người xấu biến thành con quái thú kìa! Quái thú muốn ăn thịt tôi! Chị đại, tôi sợ quá, tôi sợ...”


Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy liên hồi, lại còn quái thú?


Hách Trung Văn đúng là diễn đến nghiện luôn rồi!


“Trung Văn, đừng giả vờ nữa!” Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh cẩn thận ôm lấy Hách Trung Văn, trong lòng Lưu Thiên Hàn ghen gần chết, cô còn chưa bao giờ ôm anh dịu dàng như thế đâu!


“Ăn thịt người rồi! Quái thú ăn thịt người rồi!”


Cơ thể Hách Trung Văn không khống chế được mà co rụt lại, sau đó cả người run rẩy lẩy bẩy: “Chị đại, cứu tôi với! Tôi sợ lắm, hu hu, tôi sợ...”\b\b\b\b\b\b\b\b

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK