Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhan Nhã Tịnh, em phải đối mặt với sự thật.”

Lưu Thiên Hàn vẫn tiếp tục nói: “Nhan Nhã Tịnh, anh nhớ buổi tối hôm đó lần đầu tiên của chúng ta là ở cửa, lần thứ hai trên giường, lần thứ ba trước cửa sổ, còn lần thứ tư…”

“Anh Lưu, anh đừng nói nữa.” Nhan Nhã Tịnh thật sự không nghe được nữa, cô bịt chặt tai lại, không muốn nghe những lời xấu hổ đó nữa nhưng những ký ức của buổi tối hôm đó mà cô đã cố gắng quên đi lại ùa về trong đầu cô như thủy triều.

Khuôn mặt nhỏ của cô nóng kinh người, lần thứ ba đã xấu hổ lắm rồi, lần thứ tư càng không còn gì để miêu tả.

Nhớ đến sự điên cuồng trong lần thứ tư, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn đào một cái hố để chui xuống, vì sao cô không quên được cái ký ức này chứ?

Đúng là xấu hổ!

“Lần thứ tư, em…”

“Anh Lưu, anh im miệng cho em!”

Nhan Nhã Tịnh vội vàng vung tay để ngăn cản Lưu Thiên Hàn nhưng cô lại không cẩn thận va vào vết thương trước ngực anh. Lưu Thiên Hàn đau đớn, gương mặt đau đến biến dạng.

Thấy Lưu Thiên Hàn đau đớn như vậy, Nhan Nhã Tịnh đau lòng nhưng ngoài mặt vẫn cứng miệng nói với anh: “Anh Lưu, đáng đời, ai bảo anh nói linh tinh với em!”

Nhan Nhã Tịnh trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái. Cô sợ vết thương của anh còn ứa ra nhiều máu hơn, cô nhanh chóng cầm lấy loại thuốc đặc hiệu mà bác sĩ đã để lại để xử lý vết thương cho Lưu Thiên Hàn.

“Nhan Nhã Tịnh, tối hôm đó, anh còn đeo chiếc nhẫn này vào ngón tay em.” Lưu Thiên Hàn nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm sâu, anh cởi chiếc nhẫn đang đeo ở ngón cái ra, lồng vào ngón tay cái nhỏ hơn rất nhiều của Nhan Nhã Tịnh: “Nhưng em lại vứt chiếc nhẫn này đi.”

Còn Nhan Nhã Trúc lại cầm chiếc nhẫn đã bị cô vứt đi để nhận vơ công về mình.

“Anh Lưu, chiếc nhẫn này thật sự là anh đeo lên ngón tay của em sao? Em cứ tưởng là anh trai bao hôm đó để lại. Lúc đó em còn cảm thấy thật là buồn cười, không ngờ anh trai bao Nhan Nhã Trúc tìm đến sau khi tiếp khách xong còn tặng người ta tín vật định tình.”

Nhan Nhã Tịnh cười vui vẻ: “Hóa ra là anh Lưu anh sau khi tiếp khách xong thích tặng người ta tín vật định tình.”

Sau khi gặp lại, cô cũng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đeo chiếc nhẫn này, cô còn tưởng rằng đây là một chiếc nhẫn bình thường, có khi Hách Trung Văn cũng có nên cô mới không nghĩ nhiều.



“Nhan Nhã Tịnh, anh không phải trai bao!” Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn hơi tối đi, người phụ nữ này dám so sánh anh với trai bao!

Lại còn đi tiếp khách! Đúng là thèm đòn!

“Em biết anh không phải trai bao.” Nhan Nhã Tịnh đã xử lý vết thương cho Lưu Thiên Hàn xong xuôi. Cô rúc vào lòng anh như một chú mèo con, cô sờ chiếc nhẫn anh vừa đeo lên ngón cái của mình, nũng nịu nói: “Nhưng về sau anh Lưu anh không được tùy tiện tặng tín vật định tình cho các cô gái khác đâu, em ghen đấy!”

Như thể cảm nhận được lời nói của mình vẫn chưa có sức uy hiếp, Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Em ghen lên rất đáng sợ, sẽ đánh người đấy.”

“Anh Lưu, lúc nào anh cũng nói là muốn đánh gãy chân em. Em tức giận lên cũng sẽ đánh gãy chân anh đấy! Em nói nghiêm túc với anh chứ không phải nói đùa đâu!”

Để chứng minh bản thân thật sự rất ác, Nhan Nhã Tịnh còn hằm hằm trừng mắt nhìn anh.

“Em muốn đánh gãy chân anh sao?” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không lớn nhưng mang theo sức uy hiếp rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh lập tức không giơ nanh giơ vuốt gì nữa, thân hình nhỏ bé của cô còn run rẩy. Rồi cô không màng gì đến thể diện, ôm eo của Lâm Thiên Hàn, cười nịnh nọt: “Anh Lưu, những lời em nói ban nãy chỉ là nói đùa thôi, em thích anh như vậy, làm sao nỡ đánh gãy chân anh chứ!”

“Cho dù em có đánh gãy chân anh thì anh cũng không nỡ đánh gãy chân em!”

Nghe thấy những lời đầy mùi nịnh nọt của Nhan Nhã Tịnh, khóe môi Lưu Thiên Hàn không kìm được mà cong lên.

Thực ra anh cũng không nỡ đánh gãy chân cô.

Cô gái của anh, anh yêu còn không hết làm sao nỡ bắt nạt cô như vậy chứ!

Nghĩ tới cảnh năm năm trước, một mình cô ôm theo cái bụng bầu vất vả lăn lộn ở nước ngoài, tim anh lại đau đớn đến thắt lại.

Anh xoa nhẹ gương mặt của Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, xin lỗi em, năm năm trước em đã cứu anh, vậy mà anh khiến em chịu khổ nhiều như vậy.”

“Lúc đó em sống một mình ở nước ngoài, nhất định là cảm thấy rất sợ hãi và bơ vơ đúng không?”

Suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh dần dần bay xa, làm sao cô có thể không sợ được chứ! Tự nhiên cô sinh sớm, xung quanh còn không có người thân, bạn bè, lúc ở trong phòng sinh, cô đau đến chết đi sống lại, cô còn thật sự tưởng rằng mình sẽ chết mất.

Nhan Nhã Tịnh không muốn Lưu Thiên Hàn áy náy, cô mỉm cười ngước đầu lên: “Anh Lưu, em không sợ đâu! An Bảo và An Mỹ ngoan như vậy, có được hai đứa con như vậy, em vui còn không hết nữa là.”

Nụ cười trên khóe môi của Nhan Nhã Tịnh dịu dàng như nước: “Em càng may mắn hơn vì người đàn ông năm năm trước chính là anh, đây chính là duyên phận do trời định.”



Lưu Thiên Hàn còn tưởng rằng khi phải đối mặt với khó khăn và đau khổ lúc đó, Nhan Nhã Tịnh sẽ oán hận nhưng không ngờ cô lại nói mình rất may mắn.

Trái tim trước giờ đã chai sạn của anh trở nên ngọt ngào, mềm mại như một chiếc kẹo bông, cô gái trong lòng anh yêu thương sao có thể tốt như vậy chứ, tốt đến mức khiến anh muốn hôn cô.

Hôn cả một đời cũng không đủ.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Hàn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Nhan Nhã Tịnh, dùng tình cảm nồng nàn cả đời này, quấn quýt bên cạnh cô gái anh yêu…

Tô Thu Quỳnh gần đây cảm thấy hơi khó chịu, cả ngày cô bị Lâm Tiêu dính lấy như kẹo cao su, như vậy làm sao cô có thể không khó chịu được chứ!

Lâm Tiêu đã cứu cô và Nhan Nhã Tịnh thoát khỏi tay của Nhan Nhã Trúc, cô rất cảm kích về chuyện này nhưng cũng không thể quên được chuyện hai lần anh ta cưỡng ép cô.

Cô đã nói rõ với anh ta không biết bao nhiêu lần về việc giữa hai bọn họ không thể có khả năng, xin anh ta về sau đừng xuất hiện trước mặt cô nữa nhưng da mặt Lâm Tiêu rất dày, cho dù cô nói chuyện lạnh lùng, cứng rắn đến đâu đi chăng nữa thì một giây sau anh ta cũng có thể dính lấy, dỗ dành cho cô vui vẻ.

Lại còn suốt ngày thể hiện, muốn nấu món ăn tình yêu cho cô, tay nghề nấu nướng đã tệ, còn không biết xấu hổ mà phô ra ngoài, Tô Thu Quỳnh cảm thấy không phải Lâm Tiêu đang theo đuổi cô mà đang muốn đầu độc cô.

Tô Thu Quỳnh thật sự không thể chịu được mấy món ăn tình yêu “thuốc độc” đó của Lâm Tiêu nữa, cô nhân lúc hôm nay Lâm Tiêu ra ngoài xử lý công việc, cô thu dọn một chút rồi định ra siêu thị bên ngoài bệnh viện mua chút đồ ăn chống đói.


Cho dù ăn mì tôm thì cũng ngon hơn mấy món ăn tình yêu của Lâm Tiêu rất nhiều.


Gần đây Tôn Lệ còn giúp cô nhận công việc chụp ảnh quảng cáo ở cửa hàng váy cưới, cô phải ăn no để có sức đến chiều tới cửa hàng váy cưới thử đồ.


Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân mình thật đen đủi, lúc cô đi xuống thang máy trong siêu thị thôi mà cũng có thể trẹo chân được.


Cơ thể của cô vốn dĩ đã không khỏe, lần này lại còn bị trẹo chân, đau đến mức cô không thể đứng lên được.


Tô Thu Quỳnh định ngồi tạm vào góc tường cho đỡ đau một chút đã thì tiếng của Lâm Tiêu đã vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tô Thu Quỳnh, cô bị trẹo chân đúng không? Cô đúng là ngốc chết đi được! Đi xuống thang máy mà cũng trẹo chân được.”


Nói xong, Lâm Tiêu không để cho cô nói gì, cõng thẳng cô lên vai.


Nhìn thấy Chiến Mục Hàng từ phía trước đi tới, không biết đầu anh ta bị chuột rút hay sao mà anh ta còn liếc nhìn bao cao su trên giá đồ bên cạnh, rồi nhanh chóng bỏ một hộp hiệu lớn nhất vứt vào trong giỏ mua hàng cạnh đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK