Nhan Nhã Tịnh thật sự bị Lưu Thiên Hàn làm cho tức phát cười rồi.
Cô cảm thấy thật sự rất nực cười, cô không cần mặt mũi mà theo đuổi anh, muốn quay lại với anh, không nghĩ tới giằng co nửa ngày, bon họ liền từ bạn bè bình thường biến thành bạn tình sao?
Cô có phải nên khâm phục anh một chút, Lưu Thiên Hàn cổ hủ cứng nhắc như vậy còn biết cái từ bạn tình là gì sao?
Nhan Nhã Tịnh thật lòng cảm thấy, quan hệ giữa cô và anh Lưu cũng thật sự đủ thần kỳ quá rồi.
Từ vợ chồng, đến người dưng, rồi lại đến người yêu, đến sau này lại bà bạn bè bình thường, bây giờ càng tốt hơn, trực tiếp biến thành bạn tình.
Thật sự, quan hệ giữa hai người, sẽ không bao giờ phức tạp như quan hệ giữa cô và anh Lưu nữa đâu.
"Ừm, khá tốt! " Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi khóe miệng co giật một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười như không cười nói.
Cô ngước mặt lên, đôi mắt hoa đào sắc bén mà trong veo nhìn chằm chằm vào Lãnh Tử Sâm không chớp mắt: "Anh hai, cách nghĩ của anh thật sự rất tốt! Vậy về sau chúng ta liền là bạn tình! "
"Ừm, anh hai, cả đời của chúng ta cũng chỉ là bạn tình thôi. "
Nói xong câu này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh thầm thêm một câu, anh Lưu, anh đừng có mà hối hận! Cả đời này của anh tốt nhất đừng có mà hối hận!
Đợi anh hồi phục trí nhớ rồi thì cho dù anh có quỳ trên sầu riêng mà hát "Chinh phục", cả đời này, chúng ta cũng chỉ có thể là bạn tình thôi!
Có điều, Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy làm bạn tình cũng không có gì không tốt cả, ít nhất có thể ngày ngày ở bên cạnh anh Lưu, hơn nữa, anh Lưu muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, cô cũng không lỗ.
Duy nhất có một điểm chính là làm bạn tình thì không cần phải có ràng buộc gì với đối phương cả, hai người bọn họ từng người tìm bạn trai bạn gái, kết hôn cưới hỏi, thì đều không có tư cách cản trở đối phương.
Nhan Nhã Tịnh có chút giận dỗi mà nghĩ, anh không phải muốn làm bạn tình với cô sao?
Được, ngày mai cô liền đi tìm một tên bạn trai, cô một chân đạp hai thuyền, tức chết anh!
Trải qua chuyện bạn tình buổi sáng, tâm trạng cả ngày của Nhan Nhã Tịnh đều không tốt, trừ việc khám bệnh cho bệnh nhân, thời gian còn lại cô đều ở trong trạng thái cười lạnh một cách kỳ quái.
Cười lạnh xong, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại có một loại thê lương nói không thành lời.
Sao cô có thể không biết cho được, anh Lưu nói giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn tình, thực ra là đang sỉ nhục cô bằng một cách trá hình khác thôi.
Tìm gái, tìm tình nhân đều cần tiền mới tìm được, nhưng loại bạn tình như cô thì không mất một xu.
Anh Lưu đây là đang khinh rẻ cô!
Với tư cách là một người bạn tình đạt tiêu chuẩn, theo lý mà nói tối nay cô nên đến biệt thự của anh Lưu, cùng anh làm một hiệp, nhưng nhớ lại sáng nay anh mặt mũi lạnh lẽo vứt đến trước mặt cô một hộp thuốc tránh thai sau khi quan hệ, tối nay cô đột nhiên không có dũng khí đi tìm anh nữa.
Trên khuôn mặt anh là sự coi thường không thèm che đậy, đâm đến lòng cô đau đớn.
Không muốn đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể hẹn Tô Thu Quỳnh đi Lam Điều lãng phí thanh xuân.
Tô Thu Quỳnh sắp phải kết hôn với Lâm Tiêu rồi, cô cũng muốn chơi một trận lớn trước khi kết hôn, cùng với Nhan Nhã Tịnh đêm nay không say ta không về.
Nghe Nhan Nhã Tịnh kể rằng anh Lưu nói quan hệ giữa họ là bạn tình, Tô Thu Quỳnh cũng bị làm cho tức đến cười luôn rồi.
"Mình phát hiện cậu Lưu sau khi mất trí, mỗi ngày đều đang tìm đường chết! Tiểu Tịnh, đợi sau khi anh ta hồi phục trí nhớ rồi chịu đòn nhận tội với cậu, cậu đừng tha thứ cho anh ta! "
"Thu Quỳnh à, cậu biết mình không nỡ không tha thứ cho anh ấy mà. " Nhan Nhã Tịnh yếu ớt thở ra một hơi: "Ai bảo mình thích anh ấy như vậy chứ! Anh ấy chính là dựa vào mình thích anh ấy mới ức hiếp mình như vậy! "
"Tiểu Tịnh, vậy sau này cậu định làm thế nào? Chẳng lẽ cậu thật sự phải làm bạn tình với cậu Lưu sao? " Tô Thu Quỳnh một mặt đau lòng nhìn Nhan Nhã Tịnh hỏi.
Nhan Nhã Tịnh cầm lấy ly rượu trước mặt, tiêu sái một hơi uống cạn chỗ rượu vang trong ly: "Làm chứ! Sao lại không làm! không phải chỉ là bạn tình thôi sao! Anh ấy còn dám làm, sao mình lại không dám chứ! "
Tô Thu Quỳnh muốn giành lấy ly rượu trong tay Nhan Nhã Tịnh, cô biết tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh kém thế nào, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Nhan Nhã Tịnh, cô vẫn là thu tay về.
Người ta đều nói "nhất túy giải thiên sầu", có lẽ uống chút rượu vào, trong lòng Tiểu Tịnh sẽ không khó chịu đến vậy nữa.
"Tiểu Tịnh, cậu đã uống không ít rượu rồi, mình đưa cậu về Tầm Viên. " Tô Thu Quỳnh thấy Nhan Nhã Tịnh càng uống càng nghiện, cuối cùng vẫn cướp lấy ly rượu trong tay cô.
Nhan Nhã Tịnh lại cố chấp đoạt lại cái ly: "Thu Quỳnh, cho mình uống rượu! Mình muốn uống rượu! "
Nhan Nhã Tịnh muốn rót rượu cho mình, cô vừa lắc bình rượu liền phát hiện bình rượu đã hết mất rồi.
Hết rượu rồi, cô cũng lười tiếp tục đi đòi, cô chỉ nhìn Tô Thu Quỳnh, cười đến một bộ thê lương.
"Thu Quỳnh, anh Lưu bắt mình uống thuốc tránh thai. Anh ấy còn nói chỉ là bạn tình với mình, rất rẻ mạt. "
"Tìm gái còn phải mất tiền, loại bạn tình tự tìm tới tận cửa như mình, sao anh ấy lại không thèm chứ! "
"Quỳnh Quỳnh, anh Lưu sao có thể nói mình như vậy chứ! "
"Cậu nói xem, bây giờ anh ấy nói mình như vậy, đợi anh ấy nhớ lại rồi thì anh ấy đau lòng biết bao nhiêu chứ! "
"Tiểu Tịnh, cậu đừng buồn nữa, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi. " Tô Thu Quỳnh đau lòng nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: "Mình không tin cậu Lưu cả đời này đều không khôi phục trí nhớ! Rồi sẽ có một ngày anh ấy nhớ lại thôi! "
"Tiểu Tịnh, hay là cậu cầm kết quả giám định DNA cho cậu Lưu xem, có khi anh ấy sẽ tin kết quả giám định DNA là thật thì sao? "
"Thu Quỳnh à, không có tác dụng gì đâu, anh Lưu sẽ không tin đâu. Trong tiềm thức anh ấy đã nhận định mình là Lưu Gia Thành, mình đưa kết quả giám định cho anh ấy xem, anh ấy sẽ chỉ cảm thấy tớ lại đang giở trò gì thôi. Nhưng cho dù anh Lưu có đối xử với mình không tốt ra sao đi chăng nữa, mình cũng sẽ không trách anh ấy, anh ấy chỉ là quên mất mình thôi, mình không trách anh ấy đâu. "
Những chuyện gần đây mà Lưu Thiên Hàn làm, xác thực khiến cho trong lòng Nhan Nhã Tịnh rất buồn, nhưng cô nghĩ cô có thể hiểu cho anh.
Giống như cô vẫn luôn nhận định mình là Nhan Nhã Tịnh, nếu như có một ngày đột nhiên có người nói với cô rằng cô không phải Nhan Nhã Tịnh mà là một người khác, cô cũng sẽ không tin.
Nhan Nhã Tịnh uống hơi nhiều rượu, cô nằm trên vai Tô Thu Quỳnh vừa cười vừa khóc nột lúc liền ngủ thiếp đi.
Nhan Nhã Tịnh say thành như vậy, một mình Tô Thu Quỳnh chắc chắc không thể đưa cô về được, cô lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại Lê Mặc bảo anh đến giúp.
Cô còn chưa kịp rút điện thoại ra, chỉ cảm thấy sau gáy nhói một cái, cả người liền không khống chế được mà ngã trên ghế sô pha.
Một giây trước khi Tô Thu Quỳnh mất đi ý thức, cô dường như nghe được giọng nói của An Trí Dũng.
Anh ta nói: "Tô Thu Quỳnh, cô biết chị hai tôi thê thảm ra sao không? Cô và Chiến Mục Hàng hại chị ấy thảm như vậy, tôi phải đòi lại từ trên người các cô gấp trăm gấp nghìn lần! "
An Tình hiện tại rất thê thảm?
Trong bóng tối, Tô Thu Quỳnh có chút mệt mỏi nghĩ, cô quả thực lâu lắm rồi không nghe thấy tin tức của An Tình.
Chỉ là, cô thật sự không biết An Tình gặp phải chuyện gì.
Tô Thu Quỳnh không nghĩ nhiều được nữa, bởi vì một giây sau, ý thức của cô liền triệt để bị bóng tối sâu thẳm nuốt mất.
Tô Thu Quỳnh bị An Trí Dũng ôm đi xong, có một người phụ nữ mặc đồ đen liền đi đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
Trên mặt cô ta đeo một cặp kính chống nắng vừa to vừa dày, khuôn mặt của cô ta bị che lấp trong bóng tối, nhìn không rõ được tướng mạo.
Đột nhiên, cô ta giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ lên mặt Nhan Nhã Tịnh, khóe môi kéo lên nụ cười, lời nói ra khiến người ta kinh hãi.
"Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem, nếu như cô và anh trai ruột của cô lên giường với nhau, Lệ Bảo Khiết ở dưới kia có vui không nhỉ? "