Cũng giống như lần trước, khi Nhan Nhã Tịnh sang đến nơi thì Cao Bắc Vinh đã chờ sẵn ở bên ngoài biệt thự.
Vừa thấy Nhan Nhã Tịnh, Cao Bắc Vinh bước khập khiễng đến chào đón, ánh mắt anh ấy không giấu nổi niềm lo lắng: “Bác sĩ Nhan, tình hình của Lưu Cửu hình như không tốt lắm. Cậu ấy nói bị chua ngực. Trước giờ tôi nghe nói loét dạ dày, đau lưng, đau chân các thứ chứ chưa nghe “chua ngực” bao giờ cả. Cô nói xem, Lưu Cửu sẽ không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nào đấy chứ?”
Chua ngực?
Nhan Nhã Tịnh cau mày, cô theo thầy học nhiều năm nhưng vẫn chưa nghe cụm từ chua ngực này bao giờ.
Chưa gặp Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không dám kết luận bừa, cô nhìn Cao Bắc Vinh: “Anh Lưu ở trong phòng phải không? Tôi vào xem thử.”
Lưu Thiên Hàn đang ở phòng làm việc. Anh không bật đèn, hơn nửa người đều bị bao phủ trong bóng tối, đường nét hoàn mỹ như điêu khắc. Khí chất của anh cao quý bẩm sinh, dù không nói lời nào vẫn toả ra khí thế áp đảo người khác. Từ xa nhìn lại, trông anh như một vị vua của thế giới bóng đêm.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở trước cửa phòng, Lưu Thiên Hàn hơi sửng sốt: “Sao cô lại sang đây?”
“Là tôi nhờ bác sĩ Nhan sang đây.”
Cao Bắc Vinh mở đèn phòng làm việc, nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ mặt lo âu: “Lưu Cửu, chẳng phải cậu nói ngực rất chua hay sao? Mau để bác sĩ Nhan xem thử. Kiểu chua ngực này hiếm thật. Đừng có là bệnh hiểm nghèo gì đấy!”
“Đúng đấy anh Lưu. Để tôi xem thử cho anh.” Nhan Nhã Tịnh đặt hòm thuốc lên bàn của Lưu Thiên Hàn: “Tôi bắt mạch cho anh trước.”
Lưu Thiên Hàn hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại thì anh vẫn vươn tay ra cho Nhan Nhã Tịnh.
Khi ngón tay vừa chạm vào da thịt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt nóng bừng.
Vô số hình ảnh tươi đẹp bắt đầu gây rối trong đầu cô, cô hít sâu một hơi, phải không ngừng tự nhủ với bản thân rằng bác sĩ nên điều trị cho bệnh nhân bằng một trái tim bình thường thì đầu ngón tay của cô mới bớt run hơn.
Mạch tượng của Lưu Thiên Hàn không khác biệt lắm so với lần trước. Mạch đập mạnh mẽ, khí huyết dồi dào, cũng không có dấu hiệu nóng trong người, hẳn là rất khỏe mạnh mới phải, sao bỗng nhiên lại thấy chua ngực?
Nhan Nhã Tịnh thu tay về, định tìm hiểu sâu thêm về tình trạng bệnh của anh: “Anh Lưu, anh có thể nói rõ hơn về trình trạng bệnh của anh không? Anh bắt đầu cảm thấy chua ngực từ khi nào? Ngoại trừ lồng ngực thì còn triệu chứng ở chỗ nào khác nữa không?”
Không biết có phải do ảo giác của Nhan Nhã Tịnh hay không, nhưng hình như khuôn mặt tuấn tú đó của Lưu Thiên Hàn hơi ửng hồng, là màu hồng của vẻ ngượng ngùng.
Thấy Lưu Thiên Hàn chẳng nói chẳng rằng, Cao Bắc Vinh không nén được sự sốt ruột: “Lưu Cửu, cậu mau nói đi! Nếu cậu lỡ mắc bệnh hiểm nghèo, ba mẹ cậu sẽ tới đây đập chết tôi mất!”
Rõ ràng có sự bối rối trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn, đôi mắt sâu và bao la như biển cả, gần như có thể hút hồn người vào trong.
Sau khi im lặng một lúc lâu, đôi môi mỏng của anh mấp máy, giọng nói anh trầm thấp và truyền cảm như giai điệu đàn violin vang lên: “Khi nhìn thấy một người phụ nữ thân mật với người đàn ông khác, ngực sẽ rất chua. Ừ, có thể là bị bệnh rồi.”
“Phụt...”
Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cô còn tưởng rằng Lưu Thiên Hàn mắc phải chứng bệnh gì cực kỳ nghiêm trọng, nào ngờ lại là ghen tuông!
Lưu Thiên Hàn nổi máu ghen mà cũng không hay biết. Thật quá... ngây thơ chăng?
Cao Bắc Vinh cũng cảm thấy phấn khích. Lúc Lưu Thiên Hàn trở về, Cao Bắc Vinh có gọi anh ăn cơm nhưng anh nói mình ngực mình bị chua, không muốn ăn. Cao Bắc Vinh còn tưởng rằng anh bị bệnh gì đó khủng khiếp lắm. Cực khổ cả buổi trời, thì ra là ghen à!
Khóe môi Cao Bắc Vinh giật giật, anh ấy cũng muốn cười to thành tiếng nhưng sợ người nào đó sẽ dùng vũ lực quá mạnh đánh gãy luôn một chân còn lại của mình, nên đành phải nhịn cười đến mức cả người co rúm như bị rút gân.
Thấy sắc mặt tối sầm của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh sợ cô mà còn tiếp tục cười nữa sẽ khiến anh tức giận, cô vội bịt miệng lại: “Xin lỗi nhé anh Lưu, tôi không cố ý đâu. Tôi... cổ tôi hơi ngứa, không khống chế được.”
“Anh Lưu, anh không mắc bệnh gì cả. Có lẽ do anh thích người phụ nữ đó, phản ứng này của anh là đang ghen.”
Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh ngày càng run rẩy, cô sợ mình kiềm chế không được sẽ lại bật cười khiến Lưu Thiên Hàn thẹn quá hóa giận. Cô thu dọn hòm thuốc, nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự.
Đi xuống lầu, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng không kiềm chế được nữa mà phá lên cười.
Nhan Nhã Tịnh cười đến mức không cười được thêm nữa, người phụ nữ mà Lưu Thiên Hàn thích là Nhan Vũ Trúc sao? Anh và Nhan Vũ Trúc có vẻ rất thân thiết.
Nhan Nhã Tịnh ấn ngực mình, xem bệnh xong rồi bị lây nhiễm hay sao thế? Hình như ngực cô cũng chua chua thì phải...
Ghen tuông...
Trong đầu Lưu Thiên Hàn là một mớ hỗn loạn, biểu hiện ban nãy của anh hiển nhiên là đang ghen.
Sao có thể như thế được? Cô là người của Trung Văn, là mẹ của các con của Trung Văn mà.
Cao Bắc Vinh kìm nén khổ vô cùng, sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi thì cuối cùng anh ấy không thể kiểm chế được nữa, phá lên cười.
“Ha ha ha! Lưu Cửu, cậu đang hồi xuân đấy à!” Cao Bắc Vinh không sợ chết, lê cái chân gãy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, nói mau, nói mau, cậu nhìn trúng con gái nhà ai thế? Có muốn tôi lừa con người ta đem đến tận giường cậu không?”
“Câm miệng!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Tình đầu chớm nở của Lưu Thiên Hàn còn lạ hơn cả cây sắt ra hoa. Cao Bắc Vinh tiếp tục không vâng lời, tiến về trước: “Lưu Cửu, chúng ta là anh em, cậu tiết lộ cho tôi một ít đi. Tôi đảm bảo sẽ không nói với bất kỳ người nào khác. Nói mau lên, người lọt vào mắt xanh của cậu là ai thế?”
“Cậu!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo như phát ra từ trên đỉnh núi băng, Cao Bắc Vinh không khỏi rùng mình.
Cao Bắc Vinh nghiến răng, cười gượng: “Thế thì thôi đi. Cậu không phải mẫu người mà tôi thích. Cơ thể này của cậu ôm cứng ngắc, cấn người gần chết! Tôi thích con gái trắng trẻo mềm mại hơn. Như bác sĩ Nhan ấy, chắc chắn ôm sẽ rất thoải mái!”
Cao Bắc Vinh đang mơ tưởng về cái ôm ấm áp dịu dàng vô cùng say sưa, bỗng nhiên cảm giác mi tâm của mình phát rét. Vừa mở mắt ra đã thấy Lưu Thiên Hàn đang lạnh lùng nhìn mình. Ánh mắt đó như lưỡi kiếm băng, dường như đang muốn chém anh ấy thành trăm nghìn mảnh.
Cơ thể gầy guộc của Cao Bắc Vinh bắt đầu run rẩy. Vì sao Lưu Cửu lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế? Cứ như thể mình vừa đụng chạm phải vợ cậu ta vậy!
Đầu Cao Bắc Vinh chợt nảy số, chẳng lẽ người phụ nữ khiến Lưu Cửu chớm nở tình đầu chính là bác sĩ Nhan?
Thế này thì... hơi phiền phức đấy.
Cao Bắc Vinh có nghe kể về chuyện của Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn. Lưu Cửu tuy lạnh lùng nhưng thật ra rất nặng tình, rất quan tâm chị cả Lưu Diễm Mai và đứa cháu trai này. Nếu anh vừa ý với Nhan Nhã Tịnh, chỉ sợ... sẽ thật sự phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại mất thôi.
Phải làm sao để Lưu Cửu cũng có được một tình yêu trọn vẹn đây?
Trước khi về lại biệt thự của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh nhận được một cuộc điện thoại từ ba mình, Nhan Thành Lâm.
Nhan Thành Lâm nói bà nội Nhan Nhã Tịnh bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa, muốn được gặp Nhan Nhã Tịnh lần cuối.
Nhan Nhã Tịnh không hề có cảm tình gì với Nhan Thành Lâm nhưng bà nội Nhan lại rất tốt với cô, cô cũng muốn đi thăm bà nội Nhan.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng nhà họ Nhan đã bày sẵn thiên la địa võng chờ mình. Lần này cô về nhà họ Nhan sẽ phải sa vào cảnh muôn đời không ngóc đầu dậy nổi!