Sau khi tan làm, Nhan Nhã Tịnh đến thẳng phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ rất lo cho tình trạng của Tô Thu Quỳnh, bọn trẻ vừa tan học đã chạy đến bệnh viện thăm Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh mất con nên đau khổ chỉ muốn chết quách cho xong, cộng thêm căn bệnh trầm cảm làm cô ấy suýt nữa đã tìm đến cái chết mấy lần.
May mắn thay nhờ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ làm bạn trò chuyện nên trong mắt cô ấy không còn sự trống trải vô tận như ban đầu.
Nhan Nhã Tịnh nấu một ít cháo, cháo dưỡng dạ dày, dạ dày của Tô Thu Quỳnh không tốt, cô muốn thừa dịp lần này điều dưỡng cơ thể Tô Thu Quỳnh.
Khi vừa đến cầu thang trong tầng lầu nơi phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh đã thấy Lâm Tiêu.
Tối hôm qua, Lâm Tiêu gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh rất nhiều, sau khi bắt máy và nghe giọng nói của Lâm Tiêu thì cô đã thẳng tay cúp máy, sau đó anh ta gọi tiếp, Nhan Nhã Tịnh đã kéo thẳng số của anh ta vào danh sách đen.
Cô đoán Lâm Tiêu gọi cho cô là vì chuyện của Tô Thu Quỳnh, nhưng cô không muốn quan tâm đến Lâm Tiêu, ai kêu anh ta ức hiếp Tô Thu Quỳnh! Hơn nữa, cô cảm thấy Tô Thu Quỳnh không muốn gặp Lâm Tiêu.
Dù là Chiến Mục Hàng hay Lâm Tiêu đều chỉ mang đến những tổn thương khó giải thích được cho Tô Thu Quỳnh, cô chỉ mong rằng kiếp này Tô Thu Quỳnh đừng gặp phải mấy gã đàn ông khốn nạn nữa!
Lâm Tiêu gọi cho cô, cô có thể bỏ qua, nhưng Lâm Tiêu cản cô lại ở đầu bậc thang, cô không thể xem anh ta là không khí được nữa.
Nhan Nhã Tịnh thoáng nhìn bát cháo trong tay mình, lạnh lùng nâng mắt: “Lâm Tiêu, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu không có gì, chó ngoan không cản đường người khác, mời anh tránh ra cho!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô chửi ai là chó!” Lâm Tiêu bị Nhan Nhã Tịnh mắng thẳng thừng như vậy nên sắc mặt rất khó coi.
Nhưng nhớ đến ngón tay bị đứt của Tô Thu Quỳnh, anh ta không còn lòng dạ nào truy cứu vấn đề ai là chó với Nhan Nhã Tịnh.
“Được, Nhan Nhã Tịnh, tôi không so đo với cô! Hôm nay tôi đến đây vì muốn hỏi cô một chuyện, tại sao ngón tay của Tô Thu Quỳnh lại đứt? Còn nữa, tại sao trên người cô ấy lại có nhiều vết thương đến vậy?”
“Lâm Tiêu, không cần anh xen vào chuyện của Thu Quỳnh!” Nhan Nhã Tịnh nhìn Lâm Tiêu với vẻ lạnh lùng, tên Lâm Tiêu này rất đẹp trai, chỉ tiếc dù đẹp trai nhiều hơn nữa cũng chỉ tô vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong thối nát phạm tội cưỡng hiếp phụ nữ!
Đúng vậy, dù cưỡng hiếp không thành nhưng vẫn coi là tội phạm cưỡng hiếp!
Nhan Nhã Tịnh thù địch với anh ta như vậy, Lâm Tiêu cảm thấy thật sự bất đắc dĩ, anh ta là loại người cực kỳ kiêu ngạo, nếu người phụ nữ khác dám cho anh ta nhìn sắc mặt như thế, anh ta đã sớm quăng cô gái đó xuống cửa sổ.
Thế nhưng Nhan Nhã Tịnh là người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn, là bạn thân nhất của Tô Thu Quỳnh, cô tức giận với anh ta thì anh ta chỉ có thể nhận lấy.
Hơn nữa Lâm Tiêu thật sự muốn hiểu về Tô Thu Quỳnh nhiều hơn, vì vậy anh ta nói chuyện hòa nhã với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thật sự quan tâm đến Tô Thu Quỳnh! Tôi muốn biết rốt cuột cô ấy đã trải qua chuyện gì trong những năm qua!”
“Anh không biết Thu Quỳnh đã gặp chuyện gì trong ngần ấy năm qua ư?” Nhan Nhã Tịnh không tin Lâm Tiêu không biết Tô Thu Quỳnh đã từng ngồi tù, cô nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt trong trẻo và lạnh lùng: “Trước kia Thu Quỳnh gặp chuyện gì không quan trọng, quan trọng đó là sau này cô ấy có thể vui vẻ thật sự.”
“Lâm Tiêu, tôi không biết tại sao anh lại muốn ức hiếp Thu Quỳnh, nhưng tôi cho anh biết, anh không có tư cách gây tổn thương đến Thu Quỳnh! Phiền anh sau này đừng xuất hiện trước mặt Thu Quỳnh nữa!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô luôn miệng nói tôi tổn thương đến Tô Thu Quỳnh, chẳng lẽ cô ấy chưa từng tổn thương đến tôi?!” Lâm Tiêu nhớ lại Tô Thu Quỳnh phớt lờ anh ta vào nhiều năm trước, cùng với đám bạn chế nhạo anh ta thì anh ta lại tức giận đến mức không có chỗ phát tác.
Lâm Tiêu anh ta có xuất thân người khác không thể đuổi kịp, anh ta vừa ra đời thì chính là con trai cưng của trời, như mặt trăng được ngàn sao vây quanh, từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ toàn nghe những lời nịnh hót đến chai cả tai, cũng nhờ Tô Thu Quỳnh, anh ta mới gặp được thất bại đầu tiên trong đời.
Thế nên vẫn khó chịu đến giờ.
“Tổn thương anh?” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cực kỳ buồn cười: “Thu Quỳnh đã nói trước kia cô ấy không quen anh, vậy cô ấy tổn thương anh bằng cách nào?!”
“Lâm Tiêu, anh không có chứng vọng tưởng bị hại đó chứ? Anh có chứng vọng tưởng bị hại thì đi bắt đền người khác, anh đừng vô cớ bắt đền lên đầu Thu Quỳnh nữa!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô nói ai có chứng vọng tưởng bị hại!” Lâm Tiêu bị Nhan Nhã Tịnh chế nhạo như thế nên càng gắt gỏng hơn.
“Nhan Nhã Tịnh, cô có biết Tô Thu Quỳnh đã làm gì với tôi hay không?! Nếu cô không biết Tô Thu Quỳnh đã làm gì với tôi thì đừng có lên tiếng!”
“Lâm Tiêu, tôi thật sự không biết Thu Quỳnh đã làm gì với anh!” Nhan Nhã Tịnh thấy dáng vẻ này của Lâm Tiêu quá mức buồn cười, cô nhếch môi nở nụ cười châm chọc: “Anh nói thử xem Thu Quỳnh giết cả nhà anh, hay muốn mạng già của anh mà anh cứ ức hiếp cô ấy hết lần này đến lần khác như vậy!”
“Tôi…”
Lâm Tiêu bị Nhan Nhã Tịnh chặn họng nên lập tức không nói nên lời.
Khuôn mặt điển trai mang nửa dòng máu lai của anh ta tái xanh, đôi mắt luôn lộ vẻ tà ác không kìm chế lại hơi mất tự nhiên không nói thành lời.
Nhưng anh ta nhớ đến việc anh ta đã vứt thể diện vì Tô Thu Quỳnh nên anh ta không nhịn được quát lên: “Tô Thu Quỳnh làm tôi rất mất mặt! Đời này của Lâm Tiêu tôi chưa từng mất mặt đến thế!”
Lâm Tiêu tức giận đá vào thùng rác ở đầu bậc thang, thùng rác quá cứng, anh ta vừa đá đã làm chân vô cùng đau đớn, đau đến mức khiến anh ta nhe răng trợn mắt.
Lâm Tiêu thu chân rồi chửi đổng lên: “Tôi đã từng theo đuổi Tô Thu Quỳnh! Nhưng Tô Thu Quỳnh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi! Cô không biết, cô ấy…”
“Cô ấy và tôi đi đối diện với nhau mà cô ấy không nhận ra tôi, bởi vì cô ấy nên tôi đã thành trò cười trong giới!”
“Ha!” Nhan Nhã Tịnh cười cực kỳ lạnh lẽo: “Chỉ vì chuyện sứt sẹo như thế mà anh hận Thu Quỳnh?! Lâm Tiêu, anh cho rằng anh là ai? Người nào quy định anh thích Thu Quỳnh thì Thu Quỳnh nhất định phải thích lại anh chứ?”
Lâm Tiêu bị Nhan Nhã Tịnh chửi bới làm gương mặt thoắt trắng thoắt xanh, anh ta còn chưa lên tiếng thì đã nghe Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Lâm Tiêu, dựa vào thân phận và địa vị của anh, phụ nữ thích anh còn ít lắm sao? Chẳng lẽ người phụ nữ nào thích anh thì anh đều phải đáp lại cô ấy?”
“Tôi…”
Nhan Nhã Tịnh nói thế đã làm Lâm Tiêu nghẹn họng.
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh vẫn tiếp tục vang lên: “Lâm Tiêu, nếu những cô gái thích anh nhưng không được anh đáp lại, họ cũng hận chết anh giống như anh đối xử với Thu Quỳnh, vậy có phải bây giờ anh đã bị bầm thây vạn đoạn từ lâu rồi không?”
“Lâm Tiêu, anh không thể đáp lại từng cô gái thích anh thì anh không có tư cách căm hận Thu Quỳnh!” Nhan Nhã Tịnh ngừng một lát lại nói tiếp: “Anh không xứng đáng căm hận Thu Quỳnh!”
“Tôi không giống với mấy người phụ nữ đó!” Lâm Tiêu vô thức thốt lên một câu, nhưng khi dứt lời anh ta lại cảm thấy buồn cười.
Đúng vậy, anh ta là Lâm Tiêu kiêu ngạo, anh ta khác với những người phụ nữ đã theo đuổi anh ta, anh ta có thể không đáp lại những người phụ nữ đó, nhưng anh ta thích Tô Thu Quỳnh thì dĩ nhiên Tô Thu Quỳnh phải đáp lại anh ta.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì có khác gì nhau đâu!
Chẳng qua cũng chỉ là theo đuổi người ta nhưng bị người ta phớt lờ mà thôi.
Chẳng lẽ tán một cô gái thất bại thì phải không đội trời chung với cô ấy sao? Nghĩ cẩn thận lại, Lâm Tiêu anh ta đúng là trò cười!
Con ngươi màu xanh đậm của Lâm Tiêu càng sâu thẳm hơn, rất lâu sau đó, anh ta mới khẽ nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thừa nhận tôi đã sai rồi. Bây giờ, cô có thể nói tôi biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với ngón tay của Tô Thu Quỳnh được không?”