Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Cung Tư Mỹ vừa dứt, Lâm Tư Hãn đã ôm ngực hét lên như ruột gan đứt lìa với Lưu Thiên Hàn: “Buông Nhã Tịnh xuống! Buông nhã Tịnh của tôi xuống mau! Khốn nạn, ai cho phép anh cướp Nhã Tịnh của tôi đi!”

“Nhã Tịnh, Nhã Tịnh của tôi...”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Tư Hãn, khiến Lâm Tư Hãn còn muốn phát huy diễn xuất lập tức im re.

Thấy Lâm Tư Hãn không còn la hét loạn xạ nữa, sắc mặt Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng bớt tối sầm đi. Nhưng sắc mặt của anh còn chưa đỡ hơn được mấy giây thì Nhan Nhã Tịnh trong lòng anh lại không sợ chết mà nói: “Anh hai, anh buông em xuống đi! Em phải đi tìm Tư Hãn!”

Cô còn định đi tìm cái tên mặt non ẻo lả này ư!

Ban nãy cô anh anh em em với cái tên mặt non ẻo lả đó trong phòng thử đồ còn chưa đủ sao!

Nghĩ cũng đừng hòng!

“Anh Gia Thành, đừng đi mà, có được không?”

Thấy Lưu Thiên Hàn khựng lại không đi nữa, Cung Tư Mỹ còn tưởng rằng biện pháp giữ chân của cô ta đã thành công rồi. Ai ngờ, ngay sau đó cô ta lại nghe thấy giọng nói không chút tình cảm nào của Lưu Thiên Hàn: “Em cứ thoải mái chọn lễ phục đi, lát nữa anh bảo Nhạc Dũng tới đón em.”

Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn bế Nhan Nhã Tịnh lên xe luôn.

Cung Tư Mỹ vẫn giữ tư thế hơi nghiêng người về phía trước khi nãy, đứng sững sờ tại chỗ, tới tận bây giờ cô ta cũng không dám tin, anh cứ thế bế Nhan Nhã Tịnh rời đi ư?

Sao anh có thể tàn nhẫn với cô ta như thế!

“Anh Gia Thành...”

Giọng nói của Cung Tư Mỹ nghe khàn khàn đáng thương, nhưng khuôn mặt của cô ta lại căm hận đến mức vặn vẹo biến dạng.

Nhan Nhã Tịnh, cô dựa vào cái gì mà cướp người đàn ông cô ta yêu nhất hết lần này tới lần khác như thế!

Người đàn ông của Cung Tư Mỹ này, đừng ai mơ cướp được đi, phật tới giết phật, thần tới giết thần!

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn lại bỏ Cung Tư Mỹ ở lại mà bế cô rời đi luôn.

Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, cô có thể cảm nhận được sự khó chịu mãnh liệt trên người anh rất rõ ràng.

Ừm, biểu hiện điển hình của ghen tuông đây mà.

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn cười, cô luôn cảm thấy diễn xuất của Lâm Tư Hãn thực sự quá khoa trương, nhất là khi cậu ta đóng nam thứ bảy ở trong phòng thử đồ lại càng cay mắt hơn.

Cô thật sự không ngờ diễn xuất cay mắt của Lâm Tư Hãn lại có hiệu quả không ngờ tới.

Sau khi Lưu Thiên Hàn đặt vào ghế sau xe thì định đi ra đằng trước lái xe. Nhưng anh còn chưa đóng cửa xe đằng sau lại thì Nhan Nhã Tịnh đã giãy dụa muốn xuống xe rồi.



Nhan Nhã Tịnh giả bộ vô cùng nôn nóng, như đóa hoa trắng nhỏ bị côn đồ cưỡng ép: “Anh hai, anh thả em xuống đi! Em phải đi tìm Tư Hãn! Tư Hãn vừa mới bị ngã, em phải đi xem xem anh ấy có bị thương hay không!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Bàn tay Lưu Thiên Hàn sững lại, anh không muốn đóng chặt cửa xe nữa, bây giờ anh chỉ muốn đánh chết người phụ nữ không biết điều này thôi!

“Anh hai, Lâm Tư Hãn thực sự bị thương rồi! Ban nãy lúc anh ném anh ấy dồn sức như thế, anh ấy chắc chắn sẽ rất đau!”

Nhan Nhã Tịnh cứ cảm thấy diễn xuất của Lâm Tư Hãn khoa trương, nhưng thực ra diễn xuất của cô cũng có hơi khoa trương. Lại chẳng đúng à, bây giờ cô còn đang ôm ngực, dáng vẻ đau không muốn sống nữa, trông cực kỳ khoa trương.

“Em đau lòng quá! Em muốn đi xem Tư Hãn thế nào! Em muốn đi xem Tư Hãn của em!”

Sau khi nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh thực sự bị chính mình làm cho ghê tởm, lại còn Tư Hãn của em...

Ai cần cái đồ nam thứ bảy giơ tay hoa lan đó chứ!

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt điển trai càng ngày càng âm trầm của Lưu Thiên Hàn trước mặt, Nhan Nhã Tịnh biết màn biểu diễn của cô đã có tác dụng rồi, cô lại cố gắng biểu diễn hơn: “Anh hai, anh có thể đừng chắn cửa không? Em thực sự muốn xuống xe! Nếu như em không đi kiểm tra vết thương của Tư Hãn thì em không yên tâm được.”

Kiểm tra vết thương của tên mặt non ẻo lả kia?

Cô muốn kiểm tra như thế nào?

Cởi quần áo của cậu ta ra để kiểm tra sao!

Nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh cởi quần áo của Lâm Tư Hãn ra rồi kiểm tra tỉ mỉ thương thế của cậu ta, Lưu Thiên Hàn chỉ ước gì có thể chặt tay của Nhan Nhã Tịnh, rồi lại móc mắt cô ra!

“Anh hai, coi như em cầu xin anh đấy, em đừng ngăn cản em nữa có được không? Em thực sự rất...”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói hết thì môi cô đã bị Lưu Thiên Hàn chặn kín.

Nhan Nhã Tịnh khiếp sợ trừng to mắt, sau khi anh Lưu mất trí nhớ lại chủ động hôn cô ư!

Không phải cô chủ động nhào vào lòng, cũng không phải cô cưỡng ép anh, mà là anh cưỡng hôn cô!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh mừng rơn.

Nhưng bây giờ cô vẫn còn đang diễn sâu, không thể để Lưu Thiên Hàn nhìn ra được cô đang đắc ý.

Cô nửa kéo nửa đẩy sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt rất vừa phải: “Anh hai, anh buông em ra, anh không thể làm vậy với em được, em phải đi tìm Tư Hãn, em...”

Nụ hôn của Lưu Thiên Hàn đột nhiên càng sâu hơn, hôn tới mức Nhan Nhã Tịnh không thể nói được, bầu không khí xung quanh loãng đến mức không thể hít thở, cô chỉ có thể bám vào anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Tới tận khi cô cảm thấy mình sắp bị ngạt chết thì anh mới buông cô ra.



Ban nãy Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn nói rằng muốn quay về tìm tên mặt non ẻo lả kia, Lưu Thiên Hàn thực sự tức điên lên.

Anh nhìn chằm chằm cô với vẻ vừa lạnh lùng vừa cảnh cáo, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm tới sự đe dọa của anh, mà còn càng nôn nóng muốn đi tìm tên ẻo lả kia hơn.

Khi đó, Lưu Thiên Hàn cũng không biết mình bị làm sao nữa, anh không nghe nổi Nhan Nhã Tịnh muốn đi tìm cái tên ẻo lả kia.

Mà nhất thời anh cũng không nghĩ ra cách để cô ngậm miệng, trong lúc xúc động anh đã hôn Nhan Nhã Tịnh để chặn lại cái miệng nói nhảm không ngừng của cô.

Lúc ban đầu, Lưu Thiên Hàn thực sự chỉ muốn chặn miệng của Nhan Nhã Tịnh lại, nhưng sau khi môi hai người quấn lấy nhau, dường như nảy sinh ra một loại phản ứng hóa học khiến người ta mê đắm nào đó, anh không thể buông cô ra.

Nhìn bờ môi đỏ sưng đỏ lên rõ ràng của Nhan Nhã Tịnh, sự cáu kỉnh trong lòng Lưu Thiên Hàn dâng trào đến cùng cực. Ban nãy anh lại bị người phụ nữ lăng nhăng này mê hoặc!

“Nhan Nhã Tịnh, cô tự mình giải quyết đi!”

Sau khi lạnh lùng bỏ lại một câu, Lưu Thiên Hàn đi ra đằng trước lái xe.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu thẹn quá hóa giận này của Lưu Thiên Hàn, suýt chút nữa Nhan Nhã Tịnh đã bật cười thành tiếng.

Trước đây cô tưởng rằng anh Lưu thay đổi rồi, nhưng thực ra anh Lưu vĩnh viễn đều là anh Lưu mà cô yêu nhất!

Khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn vẫn đen sì, nhưng vành tai của anh lại đỏ ửng một cách đáng ngờ.

Nhan Nhã Tịnh ngồi đằng sau Lưu Thiên Hàn, cô có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh rất rõ ràng.

Muốn sờ một cái quá.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ như vậy, mà cũng thực sự làm thế luôn. Ngay khi cô chạm vào vành tai của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn lập tức như bị điện giật.

“Nhan Nhã Tịnh!”


Lưu Thiên Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Bỏ cái tay của cô ta!”


Nhan Nhã Tịnh kìm nén ý cười, nói với Lưu Thiên Hàn bằng giọng điệu vô cùng vô tội: “Anh hai, tai anh đỏ rồi này.”


Sau khi Nhan Nhã Tịnh nói xong câu này, trong xe lập tức chìm vào im lặng, nhưng cô lại thấy rõ vành tai của Lưu Thiên Hàn càng đỏ thêm.


Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, ôm ý muốn đùa dai: “Anh hai, có phải anh xấu hổ không đấy?”


“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!”


Lưu Thiên Hàn cảm thấy hôm nay anh lại đưa ra một quyết định sai lầm nữa rồi. Anh không nên bế Nhan Nhã Tịnh lên xe, đáng lẽ anh nên ném người phụ nữ không biết điều này xuống cái cống hôi thối mới phải!


Nhan Nhã Tịnh che miệng, tiện thể không để bản thân cười quá điên cuồng. Sau khi im lặng một lát cô lại cười nói: “Anh hai, sao ban nãy anh lại hôn em? Có phải anh... có phải anh thích em không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK