Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thu Quỳnh, em thế nào rồi!” Sau khi xác nhận An Trí Dũng đã trúng đạn gây mê, Lâm Tiêu đang ẩn mình trong đám cây cối bên cạnh liền bước nhanh xông tới, ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh.

Nhiệt độ tối nay không thấp, nhưng đôi cánh tay của Lâm Tiêu không nhịn được phát run.

Anh đang sợ hãi, thật sự sợ hãi.

Anh thực ra đã đến từ sớm, chính xác mà nói, anh cơ hồ là theo ngay sau Chiến Mục Hàng mà đến.

Sau khi anh nhận được cuộc điện thoại đó của Tô Thu Quỳnh, liền biết Tô Thu Quỳnh đã xảy ra chuyện.

Anh điều động hết tất cả thuộc hạ để tìm cô, thậm chí, ngay cả thế lực dưới tay Lưu Thiên Hàn và Cao Bắc Vinh cũng dùng tới.

Thế lực của mấy người bọn họ đều không nhỏ, nhưng muốn tìm thấy Tô Thu Quỳnh giữa Vân Hải rộng lớn như vậy, vẫn giống như mò kim đáy bể.

Nhưng may mà nhờ có Nhan An Bảo dạo trước từng giúp Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh cài đặt thiết bị định vị trên người, có sự giúp đỡ của Nhan An Bảo, anh rất nhanh tìm thấy được Tô Thu Quỳnh.

Nhìn thấy lưỡi dao trên tay An Trí Dũng kề trên cổ Tô Thu Quỳnh, anh hận không thể lập tức xông tới, vì Tô Thu Quỳnh mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, bất luận anh có sốt ruột đến đâu, chuyện liên quan đến tính mạng của Tô Thu Quỳnh, anh đều không thể hành động lỗ mãng.

Chiến Mục Hàng xuất hiện trước mặt An Trí Dũng và Tô Thu Quỳnh trước anh một bước, từ trong cuộc đối thoại giữa An Trí Dũng và Chiến Mục Hàng, anh cũng biết được, An Trí Dũng muốn Chiến Mục Hàng đền mạng cho An Tình.

Anh cũng không muốn mở to mắt nhìn Chiến Mục Hàng vì Tô Thu Quỳnh mà chết, người phụ nữ của anh, cho dù có muốn lấy mạng đổi mạng, cũng nên là Lâm Tiêu anh đổi.

Nhưng vào thời khắc sống còn, kích động chẳng giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Sự kích động của anh, sẽ chỉ khiến Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng cùng phải chết.

Cho nên, anh ép bản thân mình ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi An Trí Dũng lộ ra sơ hở, mới có thể một chiêu cứu lấy Tô Thu Quỳnh.

Sau khi Chiến Mục Hàng chặt đứt ngón tay, An Trí Dũng hiển nhiên đã bị sự đắc ý xông đến đầu óc mơ màng, anh ta hưng phấn hoa tay múa chân, quên luôn lưỡi dao trong tay anh ta đáng lẽ phải không được nhúc nhích mà dán vào cổ Tô Thu Quỳnh.

Đặc biệt vào lúc Chiến Mục Hàng chặt ngón tay thứ hai của anh ta, lưỡi dao trong tay An Trí Dũng càng nghiêm trọng lệch ra khỏi cổ Tô Thu Quỳnh.

Lâm Tiêu nhắm chuẩn thời cơ, bóp cò khẩu súng trong tay, An Trí Dũng gục ngã theo tiếng nổ.

Chỉ có điều, vừa rồi Tô Thu Quỳnh đã khóc.

Cô vì Chiến Mục Hàng mà rơi nước mắt.

Đôi cánh tay của Lâm Tiêu run rẩy khép chặt, trong lòng anh trước giờ đều hiểu rõ, Tô Thu Quỳnh thích anh không nhiều, hoặc là nói, dù cho Tô Thu Quỳnh có chút hảo cảm đối với anh, đó cũng không phải là tình yêu sâu sắc giữa nam nữ với nhau.



Cô đối với anh, phần nhiều là biết ơn, là cảm động, cô chưa từng động lòng với anh.

Anh cũng biết, Tô Thu Quỳnh thực ra vẫn luôn chưa thể hoàn toàn buông bỏ Chiến Mục Hàng.

Cô từng dùng tất cả thời gian của thanh xuân để yêu Chiến Mục Hàng, yêu anh ta, đã trở thành một loại bản năng của cô, cho dù từng bị rất nhiều tổn thương, cũng không thể nào nói kết thúc liền quên.

Mà tối hôm nay, Chiến Mục Hàng vì cô mà không để ý đến sống chết, không chút do dự chặt đứt ngón tay út của mình, cô nhất định rất cảm động đi?

Thực ra, anh cũng bằng lòng chặt đứt ngón tay út vì Tô Thu Quỳnh, không chỉ ngón tay út, cho dù có vì cô mà chịu ngàn đao băm vằm anh cũng cam tâm tình nguyện, nhưng tối nay do tình thế bắt buộc, anh chỉ có thể để Chiến Mục Hàng làm người hùng của cô.

Cô đã khóc.

Vệt nước mắt nơi khoé mắt cô đến giờ vẫn chưa khô hẳn.

Tô Thu Quỳnh cao quý lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, vậy mà lại rơi nước mắt!

Mà đối tượng khiến cô rơi nước mắt, là tất cả mộng tưởng thời thanh xuân niên thiếu của cô, Chiến Mục Hàng.

Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy, anh sắp mất đi Tô Thu Quỳnh rồi.

Đặc biệt là, tầm mắt của Tô Thu Quỳnh hiện giờ, vẫn không chớp một cái rơi xuống ngón tay bị đứt của Chiến Mục Hàng.

“Chiến Mục Hàng, anh thế nào?” Tô Thu Quỳnh cất giọng run rẩy hỏi.

Như nghĩ đến gì đó, Tô Thu Quỳnh vội vàng nói với Lâm Tiêu, “Lâm Tiêu, điện thoại của em bị An Trí Dũng ném đi rồi. Anh mau gọi cấp cứu! Chiến Mục Hàng bị thương rồi, ngón tay anh ta đứt rồi!”

“Thu Quỳnh…”

Lâm Tiêu muốn nói, vừa rồi anh đã căn dặn thuộc hạ báo cho bác sĩ, nhưng Tô Thu Quỳnh quá nôn nóng, cô gấp đến mức không đợi được Lâm Tiêu gọi điện thoại, cô trực tiếp chộp lấy điện thoại của anh, nhanh chóng gọi cấp cứu.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn về phía Tô Thu Quỳnh vẫn nóng bỏng như cũ, nhưng trái tim của anh lại dần dần lạnh đi.

Anh thật sự, sắp mất đi Tô Thu Quỳnh rồi.

Tô Thu Quỳnh vốn không yêu anh, cô nói có chút thích anh, một nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là vì anh đã đỡ giúp cô một phát súng, khiến cô cảm động.

Nhưng mà bây giờ, cô sẽ phát hiện, không chỉ có Lâm Tiêu anh có thể bất chấp sống chết vì cô, Chiến Mục Hàng mà cô từng yêu sâu sắc cũng có thể.

Anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ cháy lại tình xưa với Chiến Mục Hàng.

Dẫu sao, cô cũng từng yêu Chiến Mục Hàng như vậy cơ mà!



Lâm Tiêu có rất rất nhiều lời muốn nói với Tô Thu Quỳnh, anh muốn nói, Thu Quỳnh, đừng yêu Chiến Mục Hàng nữa có được không?

Anh không chỉ có thể vì em chặt ngón tay, ngay cả chặt chính mình thành nhân thịt anh cũng bằng lòng.

Anh còn muốn nói, Thu Quỳnh, em có thể đừng trở lại bên người Chiến Mục Hàng có được không? Nếu em không cần anh, anh sẽ rất rất khó chịu.

Những lời này, Lâm Tiêu đều không có nói ra.

Thu Quỳnh của anh, ngoài mặt luôn lạnh lẽo như băng, thực tế lại lương thiện nhất, anh sợ cô sẽ thương hại anh, rõ ràng không yêu anh, nhưng vì sợ anh buồn lòng mà bận tâm đến tâm tình của anh.

Lâm Tiêu hiện giờ quả thực mâu thuẫn vô cùng, anh không muốn Tô Thu Quỳnh chỉ là thương hại anh, nhưng anh lại sợ Tô Thu Quỳnh sẽ không chút do dự mà quay lại với Chiến Mục Hàng.

Anh chỉ có thể càng ra sức mà ôm chặt lấy cô, không tiếng động nói với cô, anh không thể không có cô.

Bởi vì Lâm Tiêu từng nghĩ tới có thể tối nay Tô Thu Quỳnh sẽ bị thương, bác sĩ đã nhận lệnh chờ sẵn, vừa rồi nhận được điện thoại từ thủ hạ của anh, bác sĩ rất nhanh đã chạy đến.

Cơ thể Tô Thu Quỳnh mềm nhũn không có sức lực, má cũng sưng vù lên, không cẩn thận kiểm tra thân thể cho cô Lâm Tiêu không yên tâm.

Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh, theo Chiến Mục Hàng lên cùng một chiếc xe.

Tô Thu Quỳnh không thể cử động, nhưng tầm mắt của cô chưa từng rời khỏi vết thương của Chiến Mục Hàng một chút nào.

Lâm Tiêu ngơ ngẩn nhìn sườn mặt hoàn mĩ tinh tế của Tô Thu Quỳnh, trong mắt của cô, chỉ có Chiến Mục Hàng.

Dù cho cô đang ở trong lòng anh, đôi cánh tay anh đang ôm chặt cơ thể cô, anh vẫn cảm thấy cô cách anh thật xa thật xa.

Ngón tay đứt của Chiến Mục Hàng đã được nối lại.


Trên đường, bác sĩ đã đem vết thương của anh ta xử lý rất tốt, rất kịp thời, cộng thêm thời gian anh ta chặt đứt ngón tay còn chưa lâu, sau khi đến bệnh viện làm phẫu thuật, ngón tay của anh ta đã được nối về lại chỗ ban đầu.


Tô Thu Quỳnh rõ ràng đã bị An Trí Dũng tiêm thuốc, cô lại không bằng lòng để bác sĩ kiểm tra thân thể cho cô, nhất định phải đợi Chiến Mục Hàng từ phòng phẫu thuật ra.


Sau khi nghe thấy ngón tay của Chiến Mục Hàng đã được nối lại thành công, vẻ căng thẳng trên mặt cô mới hơi hoà hoãn xuống.


Từ đầu đến cuối, Lâm Tiêu đều ôm cô trong lòng, anh cảm thấy, cô vốn dĩ đã cách anh rất xa rất xa, anh sợ anh vừa buông tay cô liền thật sự bay mất.


Sau khi Chiến Mục Hàng đi ra từ phòng phầu thuật, Tô Thu Quỳnh liền lâm vào trầm mặc.


Lâm Tiêu sợ sự trầm mặc như này, nhưng anh càng sợ Tô Thu Quỳnh mở miệng, anh sợ cô nói, Lâm Tiêu, em phát hiện em không quên được Chiến Mục Hàng, anh càng sợ cô nói, Lâm Tiêu, chúng ta chia tay đi.


Anh không muốn chia tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK