Cậu ta tự nhận mình có năng khiếu diễn tổng giám đốc bá đạo bẩm sinh, nhưng đáng tiếc, sinh không gặp thời. Cho dù cậu ta có anh họ ruột là đạo diễn lớn siêu cấp cũng chưa từng được diễn nam chính, thậm chí nam phụ số năm cũng chưa từng. Cho nên lần này, Lâm Tiêu cho cậu ta cơ hội diễn nam hai, cậu ta mới nắm lấy không hề do dự.
Nhưng dù cậu ta cực kỳ thích đóng phim cũng không thể hôn một người đàn ông được chứ!
Là một thằng đàn ông thẳng như sắt thép, kêu cậu ta hôn đàn ông, còn không bằng lấy mạng cậu ta luôn đi cho rồi!
Bỗng chốc, Lâm Tư Hãn không nghĩ ra cách giải quyết, anh ta chỉ có thể gửi tin nhắn cho hai nhóc quỷ tinh ranh là Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xin giúp đỡ.
Nhan An Bảo hồi âm trước, vẫn điềm tĩnh trước sau như một: “Chàng trai trẻ, diễn xuất không phân biệt giới tính và biên giới, đây là cơ hội tôi luyện kỹ năng diễn xuất rất tốt.”
Lâm Tư Hãn yên lặng rơi lệ đầy mặt, ai cần cơ hội mài giũa kỹ năng diễn xuất thế này chứ!
Lâm Tư Hãn nghe di động lại đổ chuông, vội vàng cầm lên, nhìn thấy là tin nhắn của cục cưng đáng yêu Nhan An Mỹ gửi, trong lòng cậu ta không khỏi dâng trào hy vọng cháy bỏng.
Nhan An Mỹ lanh lợi như vậy, chắc chắn có thể nghĩ ra cách hay.
Nhưng điều làm cậu ta tuyệt vọng chính là, Nhan An Mỹ lại nhắn trả lời rằng: “Anh chọn người đàn ông nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được là ba em!”
Lâm Tư Hãn nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt oanh liệt, đúng là cậu ta muốn chọn Lưu Thiên Hàn thật. Chính mình không dễ chịu nên cậu ta cũng muốn để Lưu Thiên Hàn chịu trận chung, nhưng mà, cậu ta lại không có lá gan này.
Thấy Lâm Tư Hãn nhìn Lưu Thiên Hàn chằm chằm, tim Triệu Nghị đập thình thịch, chẳng lẽ Tư Hãn muốn chọn cậu hai Lưu thật ư?
Chẳng lẽ cái cậu Tư Hãn này cũng cong?
Hay nói cách khác, Tư Hãn và cậu hai Lưu mới là một đôi, vừa rồi cậu hai Lưu ngăn cản Tư Hãn và Nhan Nhã Tịnh hôn môi, thực ra là ghen vì bạn trai nhỏ của mình?
Dường như anh ta lại biết thêm một bí mật khó lường gì rồi.
Triệu Nghị nhìn Lưu Thiên Hàn và Lâm Tư Hãn bằng ánh mắt săm soi, đột nhiên cảm thấy môi mình đau nhói, đã bị Lâm Tư Hãn cắn một cái.
“Tôi hôn xong rồi! Có thể tiếp tục trò chơi!” Nói xong, Lâm Tư Hãn lập tức chồm người tới thùng rác, không kìm được nôn mửa dữ dội.
Triệu Nghị phản ứng chậm, sau khi tỉnh táo lại cũng lập tức ôm thùng rác khác bên trong phòng riêng điên cuồng ói mửa.
Nhan Nhã Tịnh nhìn Lâm Tư Hãn và Triệu Nghị nôn đến tối tăm mặt mày, không khỏi len lén liếc nhìn Lưu Thiên Hàn, chỉ thấy khóe môi anh cong lên, lại hiếm khi lộ ra ý cười như có như không.
Anh Lưu thật hung tàn!
Chỉ đôi ba câu đã hành hạ Lâm Tư Hãn thành ra như vậy, cô rất lo lắng, trải qua chuyện tối hôm nay, Lâm Tư Hãn sẽ không muốn tiếp tục diễn vai nam hai này nữa.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu như Lâm Tư Hãn tiếp tục ở lại phòng riêng này chắc chắn sẽ bị anh Lưu hành hạ thê thảm hơn. Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tặng quà cho Tôn Lệ sau, dẫn Lâm Tư Hãn rời khỏi phòng riêng trước đã.
Nhan Nhã Tịnh kéo Lâm Tư Hãn đi thẳng ra hầm gửi xe, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai cô mới hỏi nhỏ: “Cậu sao rồi? Không sao chứ?”
“Chị Nhan Nhã Tịnh, yên tâm đi, tôi không dễ gục ngã vậy đâu!” Lâm Tư Hãn lại nôn khan, vỗ ngực nói với Nhan Nhã Tịnh.
“Cậu còn muốn diễn vai nam hai kia nữa không?” Nhan Nhã Tịnh hơi thấp thỏm hỏi, đúng là cô rất lo Lâm Tư Hãn sẽ không diễn nữa. Dù sao tốn ba mươi triệu tìm một nam phụ chuyên nghiệp như vậy cũng không dễ.
“Diễn chứ! Sao lại không diễn!” Lâm Tư Hãn nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh. Cậu ta vốn không thích hợp đóng vai tổng giám đốc bá đạo, vừa cười như thế làm trên người càng không có chút khí chất tổng giám đốc bá đạo nào cả.
“Chị Nhã Tịnh, An Bảo nói rất đúng, kỹ năng diễn xuất không phân biệt giới tính hay biên giới. Tôi cảm thấy trải qua lần cọ xát tối nay, kỹ năng diễn xuất của tôi đã tăng vọt rồi! Nếu sau này tôi có thể diễn nam chính, chị Nhã Tịnh à, vậy tôi sẽ phải cảm ơn chị đàng hoàng!”
Lâm Tư Hãn không “bỏ con giữa chợ” khiến Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao tìm nam phụ để kích thích Lưu Thiên Hàn thế này cũng rất có hiệu quả, bọn họ phải không ngừng cố gắng mới được.
Nhớ tới bó hoa hồng to kia, Nhan Nhã Tịnh sốt sắng nói với Lâm Tư Hãn: “Đúng rồi, tôi sẽ gửi tiền hoa hồng cho cậu qua zalo. Tôi cũng sẽ thanh toán những đạo cụ mà cậu dùng sau này, cho nên cậu không cần cảm thấy áp lực tâm lý.”
“Không cần đâu chị Nhã Tịnh, thật sự không cần đâu.” Lâm Tư Hãn cười rạng rỡ như ánh mặt trời xán lạn, mặt mày tươi sáng, trông đúng chất thiếu niên rực rỡ.
Cậu ta đè thấp giọng, kề sát tai Nhan Nhã Tịnh nói nhỏ: “Chị Nhã Tịnh, tôi nói thật cho chị biết, số hoa hồng kia là tôi trộm ở chỗ anh họ đấy. Anh ấy vốn định tặng cho chị Thu Quỳnh, lát nữa anh ấy trở về phát hiện hoa hồng không cánh mà bay, chắc chắn sẽ khóc ngất!”
Nghe Lâm Tư Hãn nói xong, Nhan Nhã Tịnh không khỏi bật cười, cô cũng không ngờ nam hai mà Lâm Tiêu tìm giúp mình lại là kẻ dở hơi như vậy.
Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn thì thầm vô cùng trong sáng, nhưng hình ảnh này ở trong mắt Lưu Thiên Hàn vừa mới bước ra khỏi thang máy thì lại hoàn toàn không phải vậy.
Nhìn từ góc độ của anh, Lâm Tư Hãn đang hôn vành tai của Nhan Nhã Tịnh, anh đen mặt nhíu mày, đây là chiêu hôn môi mới à, hôn lỗ tai? Cắn vành tai?
Dường như Nhan Nhã Tịnh còn rất thích được Lâm Tư Hãn hôn như vậy, sau khi hôn xong, cô còn cười nữa!
Lưu Thiên Hàn thấy Lâm Tư Hãn không biết lại nói gì đó với Nhan Nhã Tịnh. Tóm lại, cô cực kỳ cực kỳ vui vẻ, lúc hai người tạm biệt còn lưu luyến không rời.
Mu bàn tay Lưu Thiên Hàn nổi gân xanh, anh không ngừng nói với bản thân, người phụ nữ này ôm ấp hôn hít với ai cũng không liên quan đến mình! Nhưng anh vẫn không khống chế được bước chân của mình, Lâm Tư Hãn mới vừa lái xe đi, anh cũng đã đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Anh Lư... Anh hai, sao anh lại đến đây?” Nhan Nhã Tịnh nhìn gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn sa sầm mà thầm đắc ý, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi.
“Trâu già gặm cỏ non à?” Lưu Thiên Hàn không trả lời Nhan Nhã Tịnh mà chỉ cười mỉa, nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, khẩu vị của cô cũng nặng thật!”
Lời này của Lưu Thiên Hàn quá đột ngột, Nhan Nhã Tịnh khựng lại một lúc mới phản ứng lại được. Trâu già gặm cỏ non mà anh nói chính là chỉ cô và Lâm Tư Hãn.
“Anh hai, đúng là Tư Hãn còn hơi nhỏ.” Nhan Nhã Tịnh thành thật trả lời: “Em lớn hơn cậu ấy khoảng bốn tuổi!”
“Có điều, đàn ông ấy à, trẻ tuổi cũng có cái hay của trẻ tuổi, Tư Hãn tươi tắn cởi mở, trẻ trung khoẻ mạnh, em rất vui khi được làm bạn với cậu ấy.”
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn vốn đã đủ khó coi rồi, nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy lại càng đen hơn.
Mấy chữ trẻ trung khoẻ mạnh không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Ý của người phụ nữ này là trẻ tuổi, năng lực ở phương diện kia sẽ mạnh hơn đúng không?
Có phải cô cảm thấy đàn ông tuổi hơi nhỏ một chút sẽ vô cùng lợi hại hay không? Mà anh lớn hơn cô mấy tuổi, phương diện kia sẽ không được!
Thật muốn bóp chết người phụ nữ làm người ta tức chết không đền mạng này!
“Anh hai, anh tìm em có chuyện gì không? Nếu không có gì thì em về trước đây. Sáng sớm ngày mai Tư Hãn còn hẹn em cùng ăn sáng nữa!”
“Nhan Nhã Tịnh, người đàn ông kia không thích hợp với cô! Chia tay với cậu ta đi!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà cong lên: “Anh hai, Tư Hãn không thích hợp với em thì ai mới thích hợp? Anh hai, là anh sao? Anh hai, nếu anh chia tay Cung Tư Mỹ rồi đến với em thì em sẽ chia tay Tư Hãn!”