Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn khựng lại, Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng lời nói của cô đã có tác dụng, không ngờ rằng ngay sau đó, cô lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn gằn từng câu từng chữ: “Nhan Nhã Tịnh, em đang muốn ép anh cũng tự tiêm cho mình đúng không?”

“Nhan Nhã Tịnh, cho dù em không cho anh chạm vào em thì anh cũng sẽ không để em đau khổ một mình!”

Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn không phải là người bồng bột, anh cũng luôn yêu thương quý trọng thân thể và tính mạng của mình, nhưng bây giờ, anh không muốn trân trọng thân thể của mình nữa.

Nếu như Nhan Nhã Tịnh lẻ loi rời đi một mình, cuộc đời của anh sẽ không có ý nghĩa gì nữa, chi bằng anh và cô đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Nhan Nhã Tịnh run rẩy mạnh hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lưu Thiên Hàn sẽ đi tới bước đường này vì cô.

Không ngờ anh Lưu lại nói, anh muốn tự tiêm cho anh!

Rốt cuộc anh có biết anh đang nói gì không?

Đây là một căn bệnh chết người đấy, tại sao anh Lưu lại có thể lấy tính mạng mình ra làm trò đùa như vậy được chứ?

“Anh Lưu, anh sẽ hối hận đấy! Chắc chắn anh sẽ hối hận!” Nhan Nhã Tịnh đỏ mắt hét lên: “Anh Lưu, xin anh bỏ tôi ra đi mà, đừng để sau này anh hối hận có được không?”

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt sáng rực, đôi mắt đen láy như ngọc của anh ánh lên tia sáng khiến người ta sợ hãi, dịu dàng như một dòng nước, nhưng cũng kiên định như đang chôn vùi một lưỡi rìu sắc bén.

“Nhan Nhã Tịnh, từ xưa đến nay Lưu Thiên Hàn anh chưa từng biết cái gì gọi là hối hận, anh chỉ biết rằng, anh yêu em, cả đời không hối hận!

Cả đời không hối hận sao…

Nhan Nhã Tịnh nhớ lại lời nói của Lưu Thiên Hàn, trái tim khẽ rung động, nhưng cô vẫn muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra.

Anh Lưu tốt như vậy, cho dù cả đời không hối hận, anh cũng không thể nào vì cô mà hủy hoại cuộc đời đáng ra nên rực rỡ ánh hào quang của mình.

Nhưng, không còn cơ hội nữa rồi…

“Anh Lưu, anh thật ngốc, sao anh lại ngốc như vậy…”

Nhan Nhã Tịnh thấp giọng nức nở, mấy năm nay, cô cũng từng khóc, nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ khóc một cách mất kiểm soát như bây giờ.

Cô vùi đầu xuống ghế sô pha, để những giọt nước mắt thấm đẫm khuôn mặt nhỏ bé của mình.



Trên đời này, sao lại có một người ngốc nghếch như anh Lưu chứ!

Cho dù Nhan Nhã Tịnh cô mắc phải căn bệnh kia, cô vẫn sẽ luôn là bảo bối trong trái tim anh, nhưng anh lại không xem trọng tính mạng của mình chút nào cả.

Khuôn mặt cô đột nhiên bị Lưu Thiên Hàn nâng lên, anh cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt cô: “Nhan Nhã Tịnh, anh không ngốc, chỉ là anh hiểu rất rõ điều anh muốn là gì mà thôi!”

Anh âu yếm vuốt ve lông mày của Nhan Nhã Tịnh, sao anh lại thích người con gái nhỏ bé này vậy nhỉ?

Cho dù là cùng cô ở trên mây, hay là cùng cô rơi xuống vực thẳm, dù thế nào anh vẫn cảm thấy chưa đủ!

Sau khi thực sự gặp được người con gái mà mình yêu, anh mới hiểu rằng thì ra tình yêu thực sự có thể khiến con người ta điên dại, khiến con người ta si mê, người lạnh lùng như Lưu Thiên Hàn anh cũng có thể vì một người con gái mà bỏ lại thế giới phồn hoa, bỏ lại tất cả mọi thứ, chỉ nguyện cùng cô đồng sinh cộng tử.

Nụ hôn của Lưu Thiên Hàn dần dần chuyển từ mãnh liệt sang dịu dàng, nhưng sự nghẹn ngào của Nhan Nhã Tịnh đã không thể nào dừng lại được nữa.

Sự si tình của anh Lưu với cô, cô biết ơn và cảm động, nhưng cô lại càng đau lòng hơn.

Anh Lưu nói, anh đối với cô, cả đời không hối hận, nhưng cô hận chính bản thân mình, hận cô không đủ mạnh, hận cô không hiểu được mạng sống của mình, hận cô kéo anh Lưu xuống bể khổ.

Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng khóc to hơn, cuối cùng cô dần dần chìm vào giấc ngủ sâu trong sự ghét bỏ của bản thân.

Nhan Nhã Tịnh mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.

Cô mơ thấy, cô và anh Lưu cùng nhau mắc bệnh AIDS rất nghiêm trọng, họ đều đã chuyển sang giai đoạn cuối cùng của căn bệnh này.

Hai người họ, chịu sự giày vò của bệnh tật, cho dù có ném rất nhiều tiền vào bệnh viện, tính mạng của hai người họ, vẫn trôi đi nhanh chóng và đầy tuyệt vọng.

Cô còn mơ thấy, Thịnh Vân Hiên mắng chửi cô, bà ta nói cô đã hủy hoại Thiên Hàn của bà ta, bà ta còn nói cô quá ích kỷ, cô nên xuống địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai.

Ban đầu Thịnh Vân Hiên gào thét đến mức khàn cả cổ họng, lời nói cay độc, cuối cùng, nhìn thấy cơ thể tàn tạ của Lưu Thiên Hàn, nước mắt tuôn như mưa, không thể nói thêm một lời hoàn chỉnh nào nữa.

Cô cũng đang khóc, khóc to hơn cả Thịnh Vân Hiên, bởi vì cô mơ thấy Lưu Thiên Hàn không tỉnh lại sau một lần cấp cứu, rời khỏi thế giới này trước cô.

Nhìn thấy anh Lưu đã trở thành một thi thể cứng đơ, cô khóc nhiều tới mức nước mắt như có thể lấp đầy sông Cửu Long.



Anh Lưu, sao có thể chết như thế này được chứ?

Nếu không phải vì cô lây căn bệnh đáng chết này cho anh Lưu, anh Lưu sẽ không chết!

Từ trước đến giờ Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ hận bản thân như vậy, cô đã khiến cho anh Lưu chết đi!

Nhan Nhã Tĩnh đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, những sợi tóc lòa xòa trên trán cô đã thấm đẫm mồ hôi, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lưu Thiên Hàn.

Anh Lưu vẫn chưa chết.

May mà, nỗi tuyệt vọng tột cùng, cuộc sinh ly tử biệt đau đớn ban nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Cô vô cùng hy vọng, tất cả những việc xảy ra hôm nay cũng chỉ là một giấc mơ.

Nhưng chuyện cô bị Nhan Vũ Trúc tiêm là sự thật, anh Lưu phát sinh quan hệ với cô, cũng là sự thật.

Bây giờ, cô còn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh Lưu, nhưng không bao lâu nữa, cô và anh Lưu cũng sẽ sinh ly tử biệt, cảnh tượng đau khổ tột cùng trong giấc mơ ban nãy sẽ xảy ra.

“Anh Lưu…”

Nhan Nhã Tịnh nặng nề quay mặt sang một bên, cô không muốn Lưu Thiên Hàn nhìn thấy sự yếu ớt trong mắt cô, cô hít sâu: “Anh Lưu, xin lỗi, xin lỗi, anh Lưu, em đã hại anh…”


Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng, khuôn mặt điển trai như được chạm khắc tinh xảo của anh không hề có sự suy sụp khi có thể mình sẽ mắc bệnh.


Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh bằng đôi mắt sáng rực như một con suối trong vắt: “Nhan Nhã Tịnh, nhớ cho kỹ, đừng nói xin lỗi với anh nữa. Em không có lỗi với anh, nếu như em thật sự bỏ rơi chồng con của mình thì mới có lỗi với anh.”


Khóe mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, bờ vai vẫn đang run rẩy một cách khó chịu, Lưu Thiên Hàn đau lòng, anh hôn lên mắt Nhan Nhã Tịnh, suýt chút nữa thốt ra một câu nói.


Nhưng nghĩ tới việc người con gái này đang gặp chuyện, điều đầu tiên cô nghĩ tới không phải là nói với anh, để anh gánh vác cùng cô, mà là muốn chia tay với anh, còn tìm một tên ẻo lẻ đến để chọc tức anh, Lưu Thiên Hàn lại cảm thấy tức giận.


Có phải nếu anh không ép tên ẻo lẻ kia chính miệng khai ra sự thật, cô sẽ thật sự đá anh đi không?


Nghĩ vậy, Lưu Thiên Hàn quyết định trêu chọc Nhan Nhã Tịnh một phen, xem như là dạy dỗ cho việc cô không hiểu chuyện.


“Nhan Nhã Tịnh, anh có hai chuyện muốn nói với em, một việc tốt, một việc xấu, em muốn nghe chuyện nào trước?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK