“Anh Hách, nếu anh vẫn không tin thì anh có thể xem đoạn video này! Nhan Nhã Tịnh thật sự đã bị tiêm virus, cô ta đã bẩn rồi, anh Hách, vì sao anh cứ mãi u mê không chịu tỉnh vì một người phụ nữ dơ bẩn như vậy chứ?”
Dường như cô ta lo lắng Hách Trung Văn sẽ hoàn toàn chán ghét cô ta, sau khi đặt máy tính lên bàn trà Nhan Bích Loan lại nhẹ giọng: “Anh Hách, em biết chắc rằng lúc này anh đang rất tức giận, anh cảm thấy em đang đe doạ anh. Nhưng bây giờ em đâu còn cách nào khác, em thật sự quá thích anh, không có anh em không sống nổi!”
“Anh Hách, quên Nhan Nhã Tịnh rồi ở bên em đi, có được không? Em với con của chúng ta đều không muốn phải xa anh.”
“Nhan Bích Loan, chỉ vì cái gọi là mợ chủ Hách mà cô có thể làm bất cứ trò đê tiện gì!”
Hách Trung Văn lạnh lùng cười, đột nhiên anh ta hung dữ cầm lấy máy tính trên bàn trà ném mạnh xuống mặt đất: “Nhan Bích Loan, cô mơ đi! Đời này, điều mà Hách Trung Văn tôi ghét nhất là người khác đe dọa tôi!”
Nhan Bích Loan không nghĩ tới Hách Trung Văn lại ném máy tính đi, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an, nhưng sau đó cô ta lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Anh Hách, anh cứ ném đi, cho dù có đập nát cái máy tính ấy thì cũng không thể xoá được đoạn video đấy đâu! Bởi vì, em đã sao lưu rồi! Anh Hách, cưới em, nếu không em nhất định sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh thân bại danh liệt!”
“Anh Hách, anh thích Nhan Nhã Tịnh như thế, chắc là anh không hy vọng cô ta trở thành chuột chạy qua đường, người người đòi đánh đâu đúng không?”
“Nhan Bích Loan, con mẹ nó, cô quá đê tiện! Cho dù chị đại bị tiêm virus, dẫu cho cô ấy có bị nhiễm HIV thì cô ấy cũng sạch sẽ hơn cô một nghìn lần, một vạn lần!”
“Không! Cô không hề có tư cách để so sánh với chị đại! Nhan Bích Loan, con mẹ nó, dù cô có quay lại bụng mẹ cải tạo lại lần nữa thì cô cũng không có tư cách để so sánh với chị đại! Nhan Bích Loan, hôm nay tôi nói thẳng với cô luôn, muốn gả cho tôi? Cô cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
“Nếu đời này Hách Trung Văn tôi có kết hôn thì cô dâu của tôi cũng chỉ có một mình chị đại! Nhan Bích Loan, cô đe doạ tôi, cô tưởng tôi sẽ không đe doạ lại cô đúng không?”
“Con mẹ nó, nếu cô dám đăng đoạn video này lên trên mạng thì tôi sẽ giết chết cả nhà cô!”
Nói một loạt những câu vô tình như vậy với Nhan Bích Loan, Hách Trung Văn vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, anh ta nhấc chân lên đạp mạnh vào máy tính Apple trên mặt đất.
“Anh Hách, anh không thể đối xử với em như vậy, anh…”
Nhan Bích Loan không ngờ được Hách Trung Văn lại không sợ sự đe doạ của cô ta, cuối cùng cô ta còn bị Hách Trung Văn đe doạ ngược lại.
Cô ta không to gan như Nhan Vũ Trúc, cũng không bình tĩnh và thông minh như Nhan Vũ Trúc, cô ta thật sự sợ sự đe doạ của Hách Trung Văn.
Cô ta biết, Hách Trung Văn không hề nói đùa với cô ta, nếu cô ta thật sự chọc giận anh ta, anh ta nhất định sẽ huỷ hoại toàn bộ nhà họ Nhan!
Nhan Bích Loan nhào lên, cô ta ôm chặt lấy chân Hách Trung Văn: “Anh Hách, em thật sự không đe doạ anh mà! Em chỉ muốn ở bên anh thôi, đến cả nằm mơ em cũng muốn ở bên anh!”
Hách Trung Văn cúi mặt, anh ta thô lỗ nắm lấy cằm Nhan Bích Loan: “Nhan Bích Loan, đến cả nằm mơ cô cũng muốn ở bên tôi ư? Được, vậy cô cứ tiếp tục nằm mơ đi!”
“Cút!”
Hách Trung Văn đứng dậy, anh ta hất Nhan Bích Loan ra không chút thương tiếc, lực của anh ta quá lớn khiến cho Nhan Bích Loan ngã trên mặt đất.
Nhìn Nhan Bích Loan chật vật ngã xuống đất, trong mắt Hách Trung Văn không có tý đau lòng nào, anh ta lạnh lùng phủi góc áo từng bị Nhan Bích Loan bắt lấy như thể trên đấy dính rất nhiều thứ dơ bẩn.
Thấy sắc mặt Nhan Bích Loan càng ngày càng trắng, nụ cười bên khoé môi Hách Trung Văn lại càng ngày càng tàn nhẫn.
Hách Trung Văn ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn là một chàng trai toả nắng, nhưng mỗi người đều có một mặt tối, Hách Trung Văn lạnh lùng âm u tàn bạo cũng có thể khiến người ta tức lộn ruột.
Anh ta thấp giọng cười dữ tợn, mỗi một chữ anh ta nói ra đều giống như con dao tẩm độc: “Nhan Bích Loan, tôi đoán là cô rất sợ chết, đúng không?”
“Nhan Bích Loan, đừng ép tôi, nếu cô còn dám tiếp tục giở trò với tôi thì dù trong bụng cô có con của tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ giết chết cô!”
“Hôm nay, ở đây tôi cho cô một lời khuyên, sau này thấy tôi thì đi đường vòng đi, cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu, nếu không, tôi chắc chắn sẽ khiến cô hối hận vì đã làm sai!”
Nói xong lời này, Hách Trung Văn đá văng cánh tay Nhan Bích Loan đang với đến, lạnh lùng rời khỏi chung cư của Nhan Bích Loan.
Tay Nhan Bích Loan đau, bụng cũng đau, trong lòng lại càng đau hơn.
Cô ta run rẩy ngã xuống đất, dù có nghĩ sao cô ta cũng không ngờ được dù bây giờ cô ta đang mang thai con của Hách Trung Văn, mà Hách Trung Văn vẫn nói muốn giết chết cô ta!
Nhan Bích Loan hít một hơi thật sâu, cô ta ôm chặt lấy bụng mình nhưng cơn đau lại chỉ có tăng chứ không giảm.
“Con à, đừng nghịch! Con phải cố lên, con phải cố gắng lên!”
Nhan Bích Loan vừa đau vừa tức giận, cô ta muốn hét lên nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng chịu đựng.
Con đường phía trước không dễ đi, nếu chỉ có chút khó khăn này mà cô ta cũng không thể khắc phục được thì sao cô ta có đủ tư cách trở thành mợ chủ Hách được!
Mợ chủ Hách danh chính ngôn thuận…
Nhan Bích Loan liên tục lẩm bẩm những lời này, đột nhiên cô ta nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt cô ta sáng rực lên.
Hách Trung Văn không muốn đứa bé trong bụng cô ta, không có nghĩa là người nhà họ Hách cũng không muốn!
Nếu tất cả mọi người đều biết chuyện cô ta mang thai con của Hách Trung Văn thì người nhà họ Hách sĩ diện như thế, cho dù có trói thì bọn họ cũng ép Hách Trung Văn phải cưới cô ta!
Khoé môi Nhan Bích Loan vô thức nhếch lên.
Vừa nãy cô ta bất cẩn quá, vậy mà lại nói chuyện mang thai cho Hách Trung Văn trước, tim Hách Trung Văn cứng như sắt đá, rõ ràng là cô ta có lối tắt để gả cho Hách Trung Văn, cô ta không cần phải tự tìm khó chịu làm gì!
Có thể là do tâm trạng tốt lên nên cơ thể cũng thoải mái hơn, sau khi trong lòng đã nghĩ thông, vậy mà bụng của Nhan Bích Loan không còn đau nữa.
Cô ta vừa đinh quay về phòng ngủ để chuẩn bị cho những chuyện tiếp theo thì điện thoại của cô ta lại vang lên.
Thấy là một số điện thoại lạ hoắc, Nhan Bích Loan không khỏi nhíu mày, nhưng nghĩ rồi cô ta vẫn nhận điện thoại.
“Ai thế?”
Trong giọng Nhan Bích Loan mang theo sự lạnh nhạt, còn có xa cách và đề phòng rõ rệt.
“Bích Loan, là chị.” Hiển nhiên giọng vang lên ở đầu bên kia điện thoại là của Nhan Vũ Trúc.
Nghe thấy tiếng của Nhan Vũ Trúc, Nhan Bích Loan lập tức mừng rỡ như điên: “Chị, chị còn sống ư? Thật tốt quá, chị vẫn còn sống! Em xem video từ camera em còn tưởng chị bị đồ đê tiện Nhan Nhã Tịnh kia hại chết rồi chứ!”
“Bích Loan, chị không chết dễ vậy đâu! Nhan Nhã Tịnh còn sống, chị có xuống địa ngục, Diêm Vương cũng không nhận!” Hiển nhiên Nhan Vũ Trúc đang bị thương nặng, giọng cô ta nghe có vẻ âm độc, nhưng lại cực kỳ yếu ớt: “Bích Loan, chị cần em giúp một việc.”
“Chị, chị nói đi, dù có là chuyện gì thì em cũng giúp chị!”
“Bích Loan, em gửi tiền cho chị đi, bây giờ chị cần tiền… còn nữa…”
Quan hệ của Nhan Bích Loan và Nhan Vũ Trúc rất tốt, hơn nữa từ nhỏ cô ta đã dựa dẫm vào Nhan Vũ Trúc, trước giờ những chuyện Nhan Vũ Trúc bảo cô ta làm cô ta đều ngoan ngoãn nghiêm túc làm.
Nhưng lúc này, sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên cô ta lại chần chờ.\u0001