Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh gõ gõ đầu ngón tay, cô soạn xong câu, “Anh hai, giữa em và Phí Nam Châu không có gì.” Còn chưa có gửi đi, cô lại nhận được một tin nhắn nữa của Lưu Thiên Hàn gửi đến.

Anh nói, “Nhan Nhã Tinh, anh tin em.”

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh mềm mại đến muốn ứa ra nước, trong sự ấm áp mềm mại còn có một tia cảm động và vui vẻ không nói nên lời.

Anh Lưu tin tưởng cô.

Không cần biết trên thế giới này, có bao nhiều lời đồn đại thất thiệt, người đàn ông mà cô yêu nhất, người bạn tốt nhất của cô đều tin tưởng cô không chút nghi ngờ, điều này đối với cô chính là hạnh phúc lớn nhất.

Nhan Nhã Tịnh gõ gõ xoá đi cái tin nhắn mà cô vừa soạn xong, cô cười tới mi mắt cong cong, nhanh chóng gõ lại một câu, gửi đi.

“Anh hai, anh thật tốt.”

Lưu Thiên Hàn đã họp video nguyên cả một ngày.

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh mới biết được chuyện hôm nay trên mạng từ trong miệng Nhạc Dũng.

Nhìn thấy trên mạng nhiều thuỷ quân cố ý bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh như vậy, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen đến đáng sợ.

Tất cả mọi người trong văn phòng chủ tịch thở mạnh một cái cũng không dám, lo sợ bị lửa giận đáng sợ của sếp tổng đại nhân lan đến.

Nhạc Dũng cũng nơm nớp lo sợ chờ đợi đại ca nhà mình nổi cơn, ngoài dự đoán là, sau khi đại ca gửi tin nhắn xong, đột nhiên nhìn vào điện thoại trong tay, trên gương mặt tuấn tú cao quý lãnh diễm đó lộ ra nụ cười khờ chuẩn kiểu bé ngốc nhà ta.

Nhạc Dũng trợn mắt xoắn lưỡi, biến hoá này cũng quá là nhanh đi!

Anh hai, anh thật tốt....

Lưu Thiên Hàn ngẫm đi ngẫm lại câu nói này, càng đọc trong lòng càng ấm áp, vừa ngẩng mặt, thấy Nhạc Dũng đang sững sờ nhìn anh, anh mới ý thức được, bản thân mình vừa nãy dường như cười có chút ngốc.

Gương mặt tuấn tú thoắt cái lạnh xuống, nhưng vì trong lòng quá mềm mại, khí thế lạnh lẽo cứng rắn trên người anh không trở lại vẻ khiếp người như vừa nãy nữa.

“Nhạc Dũng, tìm hết những nhà truyền thông có đưa tin về tin tức thất thiệt lần này, tiện thể thông báo cho bọn họ một tiếng, bọn họ có thể tiếp tục mù mắt đưa tin, nhưng về sau ở Vân Hải sẽ không có chỗ cho bọn họ đặt chân nữa!”

“Dạ!” Nhạc Dung cung cung kính kính đáp lời, đại ca thế này là đang ép những đơn vị truyền thông đó nhận lỗi với cô Nhan nha!

Trong lòng đại ca để ý cô Nhan như vậy, làm gì còn suốt ngày đòi chia tay với người ta chứ!

Nhạc Dũng muốn hỏi Lưu Thiên Hàn một câu, đại ca, anh với cô Nhan còn chưa tái hợp sao?

Nhưng mà, anh nhớ tới vừa rồi trên mặt Lưu Thiên Hàn khó có dịp lộ ra dáng vẻ cười ngốc giống như một thiếu niên non nớt, anh ta thoắt cái liền rõ ràng.

Chưa tái hợp mới lạ!

Được sự dặn dò của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng đương nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ cho tốt.

Anh ta vừa định rời khỏi văn phòng chủ tịch, giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại vang lên trong không khí, “Bảo Phí Nam Châu lên đây!”

Nhạc Dũng sợ đại ca nhà mình đợi sốt ruột, trực tiếp lao tới văn phòng của Phi Nam Châu đem anh ta gọi lên.

Lúc nhìn thấy Phí Nam Châu đi vào văn phòng chủ tịch, Nhạc Dũng âm thầm gạt nước mắt đồng cảm với anh ta.

Phí Nam Châu ngay cả cô Nhan cũng dám ôm, anh ta đây là rỗi việc kiếm đòn mà!

“Cậu hai, anh tìm tôi có việc gì?”

Phí Nam Châu mi mắt nhàn nhạt, hai bên tóc mai vẫn điểm bạc như trước, nhưng đã không còn vẻ chán chường như hai ngày trước. Anh ta không biết về mối quan hệ không chính đáng giữa Cậu hai Lưu và Nhan Nhã Tịnh, đương nhiên không nghĩ tới anh tìm anh ta là vì chuyện tin đồn trên mạng.

Lưu Thiên Hàn không lập tức nói chuyện, tầm mắt của anh chậm rãi quét qua trên người Phí Nam Châu, khi nhìn thấy tóc bạc hai bên mai của anh ta, anh không nhịn được nhưởng nhướng mày.

Chuyện của Liễu Đào, Lưu Thiên Hàn cũng có nghe qua, anh không ngờ tới, cái chết của Liễu Đào lại ảnh hưởng lớn đến Phí Nam Châu như vậy.

Một đêm bạc đầu....

Anh còn đúng thật nhìn không ra thủ hạ này của mình lại thâm tình đến vậy.

Anh cũng chưa từng nghĩ qua, trên thế giới này thật sự có tình yêu như thế.

Anh nghĩ, cho dù anh rất yêu một người phụ nữ, sau khi mất đi hẳn vẫn có thể sống yên sống ổn đi.

Cho tận đến một ngày, anh ôm Nhan Nhã Tịnh cả người đầy máu, động cũng không động đi ra từ trong đống đổ nát, anh mới hiểu được, anh còn thâm tình hơn cả Phí Nam Châu.

Mất đi rồi, tim chết rồi, người cũng sống không nổi nữa.

“Tổng giám Phí, tin tức tối nay, tôi tin là anh đã nhìn thấy rồi."

Phí Nam Châu hơi sững người, “Đúng, tôi đã nhìn thấy, nhưng lời đồn đó đều là giả, giữa tôi và cô Nhan không có gì cả.”

“Ừ! Lưu Thiên Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng, “Có điều, người chụp ảnh, tôi nghĩ là trong lòng anh biết rõ”

“Nghĩ cách làm rõ chuyện này, người phụ nữ của tôi, không thể vô duyên vô cớ chịu nỗi oan không rõ ràng này!”

Người phụ nữ của Cậu hai Lưu?

Cho tận đến lúc Phí Nam Châu rời khỏi văn phòng chủ tịnh, đều chưa hoàn hồn được lại từ trong chấn kinh.

Nhan Nhã Tịnh và Cậu hai Lưu?

Hai người này, sao có thể là một đôi?

Có điều Phí Nam Châu không phải người lắm chuyện, cho dù cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, anh ta cũng sẽ không đi thăm dò quá nhiều.

Sau khi mất đi Liễu Đào, anh ta phát hiện bản thân càng ngày càng ôn hoà, trên thế giới này, mỗi người đều sẽ có sự lựa chọn không giống nhau, người khác không có tư cách khoa tay múa chân, tự trong lòng mình không thẹn, không hối hận là được.

Phí Nam Châu vốn cảm thấy chuyện này là anh ta có lỗi với Nhan Nhã Tịnh, sau khi Lưu Thiên Hàn nói lời đó, anh ta càng muốn nghĩ cách trả lại sự trong sạch cho Nhan Nhã Tịnh.

Anh ta nghĩ, anh ta biết ai cho người chụp ảnh.

Phí Nam Châu đứng trước cửa sổ kính siêu lớn, trong mắt chua xót không rõ, anh ta móc điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại cho Cung Tư Mỹ, lại phát hiện điện thoại của anh ta sớm đã hết pin.

Đúng rồi, tối qua anh ta đã xem mấy trăm mấy ngàn lần ảnh cưới của anh ta và Liễu Đào, quên luôn cả sạc pin cho điện thoại.

Sau khi sạc điện thoại được một lúc, Phí Nam Châu mở máy, bốc máy gọi cho Cung Tư Mỹ.

Điện thoại vừa được nhận, giọng nói mang theo sự lo lắng rõ ràng của Cung Tư Mỹ liền truyền tới, “Nam Châu, tin tức hôm nay em đã nhìn thấy rồi. Anh thế nào rồi? Anh không sao chứ? Nam Châu, em tin giữa anh và Nhan Nhã Tịnh là trong sạch.

“Cung Tư Mỹ, chúng ta gặp mặt đi.”

Phí Nam Châu phát hiện, người phụ nữ anh ta từng muốn bảo vệ cả đời, đã biến thành sự tồn tại khiến anh ta mắc ói nhất, mỗi lần nói thêm với cô ta một câu, cơn buồn nôn trong lòng anh ta sẽ nhiều thêm một phần.

Nếu không phải vì muốn trả lại sự trong sạch cho Nhan Nhã Tịnh, đời này, anh ta thật không muốn lại nói thêm với Cung Tư Mỹ một câu nào nữa.

“Được, Nam Châu. Anh đang ở đâu? Bây giờ em liền qua tìm anh?"

“Không cần, tôi qua tìm cô. Phí Nam Châu nhàn nhạt nói, "Cô đi đến dưới lầu tiểu khu của cô, tôi giờ liền qua.

Nói xong lời này, Phí Nam Châu trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc Phí Nam Châu đi đến dưới lầu khu nhà của Cung Tư Mỹ, Cung Tư Mỹ đã đợi ở bên dưới.

Cung Tư Mỹ tuy tối qua quậy đến bế tắc với Phí Nam Châu, cô ta cũng đã lên kế hoạch huỷ hoại Phí Nam Châu, khiến anh ta bị ép rời khỏi vị trí giám khảo của cuộc thi, nhưng cô ta là một người phụ nữ thông minh, vẻ hài hoà ngoài mặt cô ta vẫn muốn duy trì một chút.

“Nam Châu, xin lỗi nha, tối qua là em quá xúc động, em không nên nói với anh những lời đó. Nhưng mà Nam Châu, anh tuyệt tình với em như vậy thật sự khiến em rất đau lòng. “Cung Tư Mỹ, hôm nay tôi đến không phải để nói nhảm với cô.”

Phí Nam Châu chán ghét nhíu nhíu mày, anh ta lời ít ý nhiều nói, “Cung Tư Mỹ, tôi biết là cô cố ý cho người bôi nhọ tôi với Nhan Nhã Tịnh. Nói rõ hết thảy những việc này, trả lại sự trong sạch cho Nhan Nhã Tịnh! Bằng không, tôi quyết không dễ dàng buông tha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK