Nhan Nhã Tịnh sững sờ, cô làm thế nào cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ nói ra lời như này ngay trước mặt Thẩm Quyện.
Yêu một người, đương nhiên sẽ muốn cho người trên toàn thế giới đều biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng mà, thân phận hiện tại của Lưu Thiên Hàn là Lưu Gia Thành, anh hai của chồng cô, nếu như người khác biết hai người bọn họ ở bên nhau, cổ phiếu của Lưu Thị không biết chừng sẽ rớt giá thành cái dạng gì.
Lại cộng thêm Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu đang nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn như hổ rình mồi, cô không muốn khiến người đàn ông cô yêu nhất trước sau thụ địch.
"Nói, quan hệ của chúng ta là gì!"
Thấy Lưu Thiên Hàn nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng cứng rắn như vậy, đầu lông mày thanh tú của Thẩm Quyện nhịn không được cau chặt, khí thế trên người Lưu Thiên Hàn mang theo cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, nhưng anh ta không muốn cô gái nhỏ mà mình thích phải chịu uất ức.
Thẩm Quyện đang định nói gì đó, để Lưu Thiên Hàn đừng tiếp tục bắt nạt Nhan Nhã Tịnh như vậy nữa, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh đã không chút sức lực mà vang lên trong không khí.
"Cậu Thẩm, đây … đây là anh hai tôi."
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh nhìn về phía Lưu Thiên Hàn lấy lòng cười xoè một cái, hy vọng Lưu Thiên Hàn sẽ không tức giận vì lời nói của cô, mặc dù cô biết rõ, đó dường như là điều không thể.
Thẩm Quyện đương nhiên biết thân phận của Lưu Thiên Hàn, anh ta thấy sắc mặt của Lưu Thiên Hàn kém như vậy cũng không có nghĩ nhiều, anh ta biết, nhà họ Lưu bây giờ thật sự coi Nhan Nhã Tịnh như con gái nhà họ Lưu, biểu cảm của anh hai nghiêm túc như vậy, biết đâu là đang khảo sát anh ta thì sao!
"Anh hai, anh yên tâm, em sẽ không bắt nạt Nhan Nhã Tịnh." Thẩm Quyện trực tiếp thay đổi luôn cách xưng hô với Lưu Thiên Hàn, tương đối thành khẩn mà nói với anh.
Anh ta cho rằng, anh ta nói lời này, sắc mặt Lưu Thiên Hàn thế nào cũng phải hoà nhã hơn một chút, ai ngờ, anh ta vừa nói xong lời này, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm khó coi hơn.
"Tôi không phải anh hai cậu!"
Lời nói của Lưu Thiên Hàn không hề nể mặt chút nào, Thẩm Quyện cũng là một người cần mặt mũi, sắc mặt anh ta cũng trở nên không dễ nhìn, nhưng anh ta không muốn khiến Nhan Nhã tịnh khó xử, vẫn cố ép bản thân duy trì gương mặt tươi cười nhã nhặn.
"Cậu Thẩm, anh hai tôi tính khí không tốt, mong anh lượng thứ cho."
Việc làm ăn của nhà họ Thẩm và nhà họ Lưu có không ít qua lại, Nhan Nhã Tịnh không muốn Lưu Thiên Hàn và Thẩm Quyện gây đến quá cứng ngắc, cười nhẹ mà nói.
"Nhan Nhã Tịnh, em yên tâm, anh hai là bề trên, anh ấy nói anh cũng phải thôi." Thẩm Quyện cười như gió mát trăng thanh, phong độ ngời ngời, một gương mặt đẹp như vậy, giống như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.
Nhan Nhã Tịnh là hội viên Hiệp hội ngoại hình điển hình, cũng giống như các nữ sinh khác, thích nổi máu mê trai, nhưng bây giờ, đối mặt với một gương mặt đẹp trai như thế này, Nhan Nhã Tịnh lại không có chút tâm trạng nào mà nổi máu mê trai, cô chỉ lo cái tính thối của Lưu Thiên Hàn nổi lên, sẽ trực tiếp xé nát gương mặt tuấn tú này của Thẩm Quyện.
"Hừ!" Lưu Thiên Hàn ngoài cười nhưng trong không cười, "Bề trên? Bề trên của Cậu Thẩm cậu, Lưu Gia Thành tôi còn thật không dám nhận!"
Thẩm Quyện, "…"
Gương mặt ngời ngời tựa ngọc của Cậu Thẩm đầy vẻ mịt mờ, anh ta hình như không làm gì nên tội với anh hai Lưu chứ nhỉ, sao anh hai Lưu nói chuyện với anh ta chữ chữ đều mang theo gai nhọn, dường như có thù với anh ta không bằng?
Không lẽ, anh ấy đang giận vì anh muốn theo đuổi vợ của người em trai đã mất của anh ấy?
Thẩm Quyện suy nghĩ kĩ càng một lượt, anh ta cảm thấy Anh Lưu mới mất chưa được bao lâu, anh ta đã theo đuổi vợ anh ấy, đích xác là có chút không phải lẽ lắm, nhưng biết phải làm sao, anh ta đã đợi cô gái nhỏ đó nhiều năm như vậy, không thể lại đợi đến lúc cô bị người khác cướp đi rồi anh mới bắt đầu hành động chứ!
Tuy nhiên, không phải lẽ dù gì cũng là không phải lẽ, anh ta bị anh hai Lưu lạnh lùng châm chiếm cũng phải thôi. Con người anh ta đây ấy mà, không thích nhất chính là biết khó mà lui, anh ta sẽ dùng sự chân thành để khiến anh hai Lưu chấp nhận anh ta.
Trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Quyện tốt tính mở miệng, "Cậu hai Lưu, tôi biết tôi theo đuổi Nhan Nhã Tịnh là quá đường đột, nhưng tôi thật sự rất thích cô ấy, bác gái Lưu cũng ủng hộ tôi theo đuổi cô ấy, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cô ấy."
"Hừ!" Lưu Thiên Hàn cười lạnh thâm trầm, chỉ nghịch chơi dụng cụ ăn uống trước mặt, không nói gì.
Cho dù anh không nói không rằng, nhưng uy thế mạnh mẽ phát ra từ trên người anh cũng đè ép khiến người ta hít thở không thông.
Cao Bắc Vinh biết, đây là điềm báo trước cho cơn cuồng phong bão tố sắp ập tới.
Cao Bắc Vinh âm thầm vốc một bụm nước mắt đồng cảm thay cho Thẩm Quyện, Cậu Thẩm này nói muốn theo đuổi người ta ngay trước mặt bạn trai người ta, lại còn muốn bạn trai người ta cho một cơ hội, đây không phải đang yên lại muốn gợi đòn sao!
Cậu Thẩm bị Lưu Thiên Hàn tẩn chết Cao Bắc Vinh cũng không đau lòng, anh ta chỉ lo, mối quan hệ của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn sẽ bung ra khiến người đời đều biết.
Dù sao đi nữa, bây giờ người đời đều cho rằng, Lưu Thiên Hàn là Lưu Gia Thành.
Tuy thường ngày Cao Bắc Vinh có vẻ cà lơ phất phơ không ăn nhịp gì, nhưng trong những vấn đề quan trọng, anh ta tuyệt đối sẽ không bị tuột xích.
Anh ta một phát ôm lấy cánh tay Thẩm Quyện, cười đến hoa lá rung rinh, "Cậu Thẩm, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, chúng ta ra ngoài, nói chuyện riêng chút?"
Ngưỡng mộ?
Thẩm Quyện nhịn không được giật thót một cái, nhìn cái tay Cao Bắc Vinh đang ôm lấy cánh tay anh ta, thân thể anh ta trực tiếp cứng ngắc luôn rồi. (*đoạn này bản gốc viết "nhìn cái tay Thẩm Quyện đang ôm lấy cánh tay anh ta", không đúng ngữ cảnh, nên editor mạn phép hiểu là tác giả nhầm tên, chủ động sửa lại tên nhân vật cho đúng ngữ cảnh).
Trong khoảnh khắc, trong đầu Thẩm Quyện loé lên rất nhiều rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng, tất cả mọi ý nghĩ đều tựu trên trang bìa của một cuốn tạp chí chuyên đưa tin vịt không chính thống mà anh ta đã nhìn thấy mấy ngày trước.
Nhân vật trang bìa của cuốn tạp chí đó, chính là Cao Bắc Vinh và Cậu hai Lưu.
Cậu hai Lưu lạnh như băng đứng ở một bên, nhưng ánh mắt anh khi nghiêng mặt nhìn về phía Cao Bắc Vinh, mang theo sự dịu dàng khó tả, Cao Bắc Vinh thì đầy mặt vui tươi hớn hở, một bộ tình ý dạt dào.
Mà tiêu đề của bài báo đó lại là, những người đàn ông đẹp trai, tại sao cuối cùng đều ở bên nhau cả rồi.
Ở bên nhau rồi …
Thân thể Thẩm Quyện run càng tợn, anh ta cảm thấy Cậu hai Lưu nhìn có vẻ thật không giống như có loại yêu thích đó, nhưng Cao Bắc Vinh …
Sao anh ta lại ôm lấy anh như vậy!
Anh hoàn toàn không có hứng thú gì với đàn ông có được không!
Thẩm Quyện muốn đẩy Cao Bắc Vinh ra, Cao Bắc Vinh lại càng ôm chặt lấy cánh tay anh ta, "Cậu Thẩm, đi nào, chúng ta đi nói chuyện tâm tình!"
Nói đoạn, Cao Bắc Vinh còn đá lông nheo với Thẩm Quyện một cái.
Đối mặt với quả đá lông nheo của Cao Bắc Vinh, cả người Thẩm Quyện thoắt cái liền thấy không ổn rồi.
Anh ta muốn nói, kêu Cao Bắc Vinh buông anh ta ra, nhưng lời này nói lên nghe như kiểu cô gái lớn bị người ta bắt nạt ấy, anh ta một người đàn ông lớn đùng, đúng thật là nói không ra lời.
Trong khoảnh khắc thất thần đó, Cao Bắc Vinh đã cưỡng ép lôi Thẩm Quyện đi ra khỏi gian nhỏ, Thẩm Quyện nhớ ra, anh ta còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Nhan Nhã Tịnh, liền vội quay người, "Nhan Nhã Tịnh, chúng ta …"
"Cậu Thẩm, các người cái gì chứ! Là chúng ta! Tôi với anh! Chúng ta bây giờ liền đi tìm một nơi không có ai quấy rầy, tâm sự giao lưu tình cảm!"
Tâm sự?
Thẩm Quyện hỗn độn trong gió, ai muốn tâm sự với một người đàn ông khuynh hướng giới tính không rõ ràng chứ?!
Thẩm Quyện trăm ngàn lần không tình nguyện, nhưng sức lực của Cao Bắc Vinh so với anh ta thuộc về kiểu thắng lợi đè ép tuyệt đối, cuối cùng, anh ta vẫn là bị cưỡng ép lôi ra ngoài.
Cao Bắc Vinh còn đang tự cảm động vì mình đã để lại không gian cho Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, lúc ra cửa, anh ta còn không quên đá lông nheo với Lưu Thiên Hàn một cái.
Thẩm Quyện vốn đã cảm thấy cả người không ổn, lại nhìn thấy Cao Bắc Vinh lúc này còn nhớ đá lông nheo với Lưu Thiên Hàn, anh ta càng thêm không ổn rồi.
Cái tên đàn ông khuynh hướng giới tính không rõ ràng này, còn muốn trái ôm phải ấp?
Bụng dạ Thẩm Quyện bất ổn nghiêm trọng.
Cao Bắc Vinh và Thẩm Quyện vừa đi ra, độ ấm trong gian phòng nhỏ thoắt cái giảm xuống âm độ.
Lưu Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, "Nhan Nhã Tịnh, anh không thể gặp người đến vậy sao?!"