Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Thiên Hàn không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại bỗng dưng cầu xin mình nên không khỏi sửng sốt.

Trong ấn tượng của anh, Nhan Nhã Tịnh luôn ra vẻ ta đây, còn gian xảo vô cùng, y hệt hồ ly vậy. Anh không ngờ người phụ nữ hở tí là cắm sừng em trai mình, cứ thích chiêu ong dụ bướm này lại bất ngờ lên tiếng cầu xin mình như thế.

Lưu Thiên Hàn biết Nhan Nhã Tịnh nhỏ nhẹ như vậy chắc chắn là đang giả bộ, nhưng trái tim anh vẫn không kìm được mà trở nên mềm nhũn.

Sau khi mềm lòng xong, anh lại bắt đầu khinh bỉ chính mình. Anh đè nén sóng biển dâng trào trong lồng ngực, cố tình xuyên tạc ý của Nhan Nhã Tịnh, không hề rung động rồi nói: “Sao? Cô muốn tôi và Cung Tư Mỹ bỏ qua giai đoạn đính hôn rồi cứ thế kết hôn luôn hả?”

“Dĩ nhiên không phải!” Nhan Nhã Tịnh tức đến hai mắt nổ đom đóm, anh còn muốn kết hôn ngay với Cung Tư Mỹ ư?

Ha, đúng là giỏi lắm!

Nhan Nhã Tịnh nhận ra giọng nói của mình quá gắt gỏng, vội kiềm lại, tỏ ra đáng thương rồi nói: “Anh hai, em không có ý này, em không muốn anh và Cung Tư Mỹ đính hôn, càng không muốn anh kết hôn với cô ta. Anh hai, anh chia tay với Cung Tư Mỹ có được không?”

“Chia tay?” Lưu Thiên Hàn cười mỉa: “Nhan Nhã Tịnh, cô dựa vào gì mà bắt tôi chia tay với Cung Tư Mỹ?”

“Thì dựa vào…” Nhan Nhã Tịnh cắn răng: “Thì dựa vào việc em thích anh. Anh hai, em thích anh, em thích anh nhường này, anh không thể suy xét em chút nào sao?”

Lưu Thiên Hàn lại bị ngạc nhiên lần nữa, dù sao anh cũng không ngờ người phụ nữ lẳng lơ này lại nói toạc ra việc thích anh!

“Ha!” Lưu Thiên Hàn cười khinh bỉ: “Nhan Nhã Tịnh, cô đã nói câu này với bao nhiêu người đàn ông rồi?”

Một mặt giả bộ thâm tình trước mặt người ngoài, bày ra vẻ trung trinh cả đời không tái giá vì em trai đã khuất của anh. Mặt khác lại quyến rũ cháu trai lớn của anh, còn chuẩn bị đăng ký kết hôn với Tiểu Lâm, bây giờ lại chạy tới bày tỏ với anh. Ồ, lại còn anh Giang gì đó nữa, chân cô đạp nhiều thuyền đến nghiện rồi phải không!

Nhan Nhã Tịnh muốn nói, ‘anh Lưu, cả đời này em chỉ nói câu này với mình anh thôi’.

Ngay cả năm xưa khi yêu đương với Tô Thái An, cô cũng chưa từng nói câu như vậy.

Nhưng cô không thể nói vậy với người đàn ông trước mặt, vì anh hoàn toàn không tin mình là anh Lưu của cô.

Nhan Nhã Tịnh đè nén nỗi chua chát trong lòng, cố gắng cười thật chân thành và rạng rỡ: “Anh hai, sau này em chỉ nói câu này với anh thôi. Anh hai, em có thể cảm nhận được, không phải anh hoàn toàn không có cảm giác với em. Anh hai, chúng ta ở bên nhau được không?”



Cô sợ Lưu Thiên Hàn từ chối, vội nói: “Anh hai, em bảo đảm, nếu anh đồng ý ở bên em, em nhất định sẽ đối xử rất tốt, rất tốt với anh.”

“Bây giờ tay nghề nấu nướng của em cũng chưa được tốt lắm, nhưng em sẽ cố gắng học nấu ăn. Mỗi ngày em đều nấu món ngon cho anh ăn. Em biết, hai người ở bên nhau đều cần tạo niềm vui bất ngờ, ngày nào em cũng chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh, để cuộc sống tràn đầy cảm giác chân thật.”

“Anh hai, giờ em đã thi bằng lái xe, cũng mua xe rồi. Ngày nào anh cũng bận, em biết một mình anh lái xe đi làm, tan làm nhất định sẽ rất mệt. Sau này, mỗi ngày em đều có thể đưa anh đi làm, đón anh tan sở!”

“Đúng rồi. Em là bác sĩ, em từng học mát xa, anh đi làm thì đầu óc sẽ mệt, em còn có thể mát xa giúp anh. Anh hai, chỉ cần anh bằng lòng ở bên em, anh bảo em làm gì em cũng chịu!”

Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn đầy trông mong, hy vọng anh có thể thay đổi ý định, từ bỏ Cung Tư Mỹ, ở bên cạnh mình.

Thật ra cô luôn rất kiêu ngạo.

Cho dù năm xưa bị Tô Thái An và Nhan Vũ Trúc tính kế như thế, trái tim như bị dao cắt nhưng cô vẫn có thể ngẩng cao đầu, quật cường và chia tay đầy vẻ vang với Tô Thái An.

Nhưng bây giờ, để Lưu Thiên Hàn nhìn cô nhiều hơn, cô đã phải ăn nói khép nép mà mấy kiếp chưa bao giờ làm thế.

Cô chờ rất lâu cũng chưa đợi được câu trả lời chắc chắn từ Lưu Thiên Hàn, sốt ruột đến mức sắp khóc.

Trong lòng còn có sự khó xử không nói thành lời.

Nếu là người đàn ông khác dám khiến cho mình khó xử như thế, một người kiêu ngạo như cô đã tát thẳng lên mặt anh ta rồi. Nhưng vì người trước mặt là anh, cô vẫn có thể hạ thấp tôn nghiêm của mình một chút.

“Anh hai, cho em một cơ hội được không? Coi như em xin anh đó.”

Trước khi tới đây Nhan Nhã Tịnh đã bàn bạc đối sách với Tô Thu Quỳnh. Cô ấy nói, tuy cô ấy và cô đều không thích trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng đàn ông hay mắc mấy chiêu này. Nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn giành lại Lưu Thiên Hàn thì cô phải gạt bỏ sỉ diện để quậy với anh một phen.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy những gì Tô Thu Quỳnh nói cũng có lý. Sống ngần ấy năm như vậy, cô đã chứng kiến quá nhiều sự hợp tan. Trong tình cảm, đàn ông luôn quen thói đứng về phía kẻ yếu đuối.

Chẳng hạn như Chiến Mục Hàng lúc nào cũng giúp An Tình thích giả bộ đáng thương. Lúc trước Lưu Thiên Hàn cũng bị Nhan Nhã Trúc đeo mặt nạ yếu ớt lừa gạt anh biết bao nhiêu năm.

Nhan Nhã Tịnh thật sự không thích giả bộ tội nghiệp. Nhưng vì để anh Lưu quay đầu, cô bằng lòng làm mọi chuyện mình không thích.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ hôm nay chỉ là vì diễn kịch thôi. Nhưng giờ phút này khi thấy gương mặt điển trai, lạnh lùng kia của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn khóc.



Bây giờ cô đã giả bộ đáng thương mà trước nay chưa từng làm rồi, vậy nhưng lòng dạ anh vẫn cứng rắn như sắt đá.

Thật ra Lưu Thiên Hàn không lòng dạ sắt đá như những gì thể hiện ra trên mặt. Nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt của Nhan Nhã Tịnh, trái tim quen sát phạt quyết đoán, lạnh lùng cứng rắn kia của anh bỗng không kìm được mà co rút lại.

Nhưng gần như ngay lập tức, trái tim Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng cứng rắn trở lại.

Anh kéo cửa xe xuống xe, nhìn Nhan Nhã Tịnh đầy ngạo nghễ và cao quý, như vị thần từ trên trời giáng xuống. Chỉ có điều, không hề tìm thấy được chút ấm áp nào trên gương mặt ưa nhìn này.

“Cho cô cơ hội làm gì? Làm tôi buồn nôn à? Nhan Nhã Tịnh, hình như tôi từng nói rồi, khẩu vị của tôi không nặng tới mức đó đâu!”

Lại là làm anh buồn nôn!

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cô thật sự bị Lưu Thiên Hàn làm cho tức điên mất thôi. Nhưng so với phẫn nộ thì cô càng thấy khó xử và đau lòng hơn.

Trái tim thắt lại đau đớn, Nhan Nhã Tịnh ra sức thở dốc, nhưng vẫn không thể nào tìm lại được giọng nói của mình.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái mét của Nhan Nhã Tịnh, trái tim Lưu Thiên Hàn không kìm được co rút đau đớn. Nhưng nghĩ tới người em trai đã chết của mình yêu cô sâu đậm như vậy, em trai anh chết chưa đầy trăm ngày mà cô đã vội ra ngoài tìm đàn ông, khiến vẻ mặt anh lại càng thêm u ám.


“Nhan Nhã Tịnh, tôi nể mặt Thiên Hàn nên không so đo chuyện cô dây dưa với tôi! Nhưng sau này nếu cô còn bám lấy tôi không buông, rắp tâm phá hoại tình cảm giữa tôi và Cung Tư Mỹ thì tôi nhất định sẽ không tha dễ dàng vậy đâu!”


Lời uy hiếp thẳng thừng!


Bị Lưu Thiên Hàn đe dọa như vậy, Nhan Nhã Tĩnh tức quá hóa cười. Rõ ràng cô cười vui vẻ như thế, nhưng trong âm thanh vẫn xen lẫn chút nghẹn ngào khó nói thành lời.


“Anh hai, nếu anh đã quan tâm em trai của mình như vậy thì nhất định sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ anh ấy yêu nhất cả đời này chết trước mặt anh đúng không!”


Nhan Nhã Tịnh cắn răng, quyết định giở chiêu cuối cùng trong một khóc hai nháo ba thắt cổ ra.


“Anh hai, hôm nay em nói những câu này trước mặt anh, nếu anh đính hôn hay kết hôn với Cung Tư Mỹ, em sẽ lấy dây treo cổ chết trước mặt hai người.”


“Anh hai, không phải anh muốn ở bên cạnh Cung Tư Mỹ sao? Có giỏi thì hai người giẫm lên xương cốt của em mà ở bên nhau đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK