Nhan Nhã Tịnh vô cùng sốt ruột. Người phụ nữ khác tỏ ra yếu đuối đều có tác dụng, bây giờ cô cũng đã nói treo cổ tự sát, sao anh lại không có phản ứng gì thế?
Cô tiếp tục cố gắng: “Anh hai, em không nói đùa với anh đâu. Nếu anh không hủy bỏ lễ đính hôn với Cung Tư Mỹ, em thật sự sẽ tự sát đó!”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn lãnh đạm thờ ơ chắc là vì câu cô nói treo cổ trước cửa nhà anh quá viển vông.
Dù gì trong tay cô cũng không có dây thừng, anh sẽ không để bụng câu nói bâng quơ này đâu.
Kế sách một khóc hai nháo ba thắt cổ chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót. Điều sai sót duy nhất chính là hành vi của cô khiến anh cảm thấy cô chỉ nói ngoài miệng chứ không phải thật sự muốn tự sát.
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, hôm nay nếu cô không giả bộ tự sát thật một chút thì Lưu Thiên Hàn sẽ không chịu thỏa hiệp!
“Anh hai, anh cho rằng em nói treo cổ tự sát chỉ là dọa anh thôi phải không!” Nhan Nhã Tịnh làm ra vẻ coi thường cái chết: “Được, nếu anh không tin, bây giờ em đập sẽ đầu vào tường tự sát luôn, để anh hối hận cả đời!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lao về hướng về phía bức tường cách đó không xa, như tráng sĩ một đi không trở lại.
Cô vừa xông tới phía bức tường vừa lén nhìn Lưu Thiên Hàn. Cô không tin mình tự tử trước mặt anh mà anh lại khoanh tay đứng nhìn!
Anh đúng là khoanh tay đứng nhìn thật!
Đầu của Nhan Nhã Tịnh sắp va vào tường nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng đứng ở cửa xe. Vẻ lạnh lùng ấy như thể cho dù cô có chết, thì anh cũng sẽ không nhíu mày chút nào.
Khi còn cách bức tường 1cm, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh chợt cứng đờ tại chỗ như hóa đá.
Khóe môi Lưu Thiên Hàn âm thầm nhếch lên, người phụ nữ này đúng là không nỡ liều mạng!
“Sao vậy, không đập đầu vào tường tự sát à?”
Lưu Thiên Hàn châm một điếu thuốc, phun sương nhả khói. Trong làn khói lượn lờ, cô thật sự trông thấy rõ biểu cảm của anh.
Gương mặt điển trai như được chạm khắc tinh xảo không hề tỏ ra thương tiếc chút nào, chỉ có vẻ rét lạnh thấu xương và châm chọc.
Nhất là ánh mắt của anh, lạnh lùng lãnh đạm như thể cô cũng chỉ là một người xa lạ không quan trọng. Sự sống chết của cô không ảnh hưởng gì đến cảm xúc của anh cả.
Thấy Lưu Thiên Hàn như thế, trái tim cô đột nhiên nguội lạnh.
Anh Lưu của trước kia thật sự không phải như vậy. Cho dù ban đầu anh vẫn chưa yêu cô thì sự che chở của anh dành cho cô cũng khiến đáy lòng cô cảm thấy ấm áp.
Sao giữa họ lại chẳng còn tồn tại chút ấm áp nào nữa thế!
Nhan Nhã Tịnh hốt hoảng nhìn sang nơi khác, cô sợ vẻ yếu ớt nhất của mình sẽ trần trụi hiện ra trước mặt anh. Cô vẫn chưa điều chỉnh xong tâm trạng của mình để chiến đấu tiếp thì giọng nói không có chút tình cảm nào đã văng vẳng bên tai cô.
“Tiếc quá, tôi vẫn muốn giẫm lên xương cốt của cô để ở bên Cung Tư Mỹ!”
Ầm!
Có thứ gì đó tan vỡ từng chút một trong lòng Nhan Nhã Tịnh, nước mắt của cô không kìm được nữa, lặng lẽ rơi xuống.
Bảo sao lúc nãy cô lấy hết sức bình sinh của mình diễn màn một khóc hai nháo ba thắt cổ mà anh vẫn lặng thinh. Hóa ra, anh vốn mong cô chết đi!
Bỗng dưng Nhan Nhã Tịnh không biết nên quậy tiếp như thế nào nữa.
Ngay cả tính mạng của cô mà anh cũng chẳng màng, cho dù cô quậy đến long trời lở đất thì có ý nghĩa gì chứ!
Nhan Nhã Tịnh gạt mạnh những giọt lệ ở khóe mắt. Lúc cô ngẩng đầu lên đã không còn trông thấy dấu vết của sự yếu đuối trên gương mặt nhỏ nhắn của cô nữa.
Cô nhếch môi, cười rạng rỡ với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, chỉ sợ phải khiến anh thất vọng rồi. Anh thật sự không có cơ hội giẫm lên xương cốt của em đâu. Màn một hai nháo ba thắt cổ vừa rồi của em là đùa với anh đấy!”
Nếu mọi sự yếu mềm và khẩn cầu cũng không thể khiến anh hồi tâm chuyển ý, vậy thì cô cứ kiêu ngạo mỉm cười rời đi vậy. Ít ra, vài năm sau anh nhớ lại, thì cô sẽ là người phụ nữ ngẩng cao đầu, mỉm cười dứt áo ra đi chứ không phải một kẻ chỉ biết khóc.
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, nụ cười nơi khóe miệng Nhan Nhã Tịnh lại càng thêm rạng rỡ: “Anh hai, có phải kỹ năng diễn xuất của em rất tốt đúng không? Lúc nãy có phải anh đã bị em gạt rồi không, khiến anh nghĩ rằng anh và Cung Tư Mỹ đính hôn thì em sẽ sống không bằng chết?”
“Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của em rất tốt. Em cảm thấy mình có thể debut ngay được luôn, cùng xông pha giới giải trí với Thu Quỳnh!”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, nhưng ánh mắt của anh càng trở nên u tối hơn.
Lúc nãy cô đập đầu vào bức tường trước mặt anh, có một khoảnh khắc anh sắp mềm lòng. Nhưng vừa nghĩ tới bên cạnh cô có nào là Tiểu Lâm, nào là anh Giang rồi cả cháu trai lớn, anh cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại.
Cô định tự tử ngay trước mặt anh, khiến anh tức giận. Nhưng bây giờ cô hững hờ nói lúc nãy muốn đập đầu vào tường tự sát chỉ là diễn kịch thôi, làm anh càng tức hơn.
Anh tức giận đến nỗi cũng không biết rốt cuộc tại sao mình lại giận nữa.
“Anh hai, anh yên tâm, sau này em sẽ không tới làm phiền anh nữa đâu. Anh và Cung Tư Mỹ muốn ở bên nhau thế nào thì cứ thế ấy đi, hai người vui là được.”
Nhan Nhã Tịnh cụp mi, sau đó từ từ mở to mắt ra. Cô mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn, nụ cười mê mang nhưng lại rất thư thái.
“Anh hai, khoảng thời gian này em luôn đeo bám anh, gây cho anh không ít phiền toái. Giờ em chân thành xin lỗi anh! Nhưng anh hai, sở dĩ em đeo bám anh không phải vì em có ý đồ xấu với anh, chỉ vì em coi anh là anh Lưu thôi.”
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, cố nén nước mắt trở lại: “Anh không phải anh Lưu của em. Anh ấy đã chết trong vụ tai nạn xe vào ba tháng trước, đã chết trong lòng em rồi.”
Đúng vậy, anh Lưu trong lòng cô đã chết rồi. Tuy thân xác trước mặt đúng là anh Lưu của cô, nhưng anh Lưu kia trong tim cô đã không còn nữa.
Bây giờ trong lòng cô thật sự rất mệt, mệt đến mức chẳng hơi sức đâu để kéo anh Lưu của mình trở lại nữa.
Nếu anh thật sự cảm thấy anh và Cung Tư Mỹ sống bên nhau mới có thể vui vẻ thì tùy anh thôi!
Dù gì một người chẳng màng đến sống chết của cô, cô vất vả theo đuổi cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!
Cứ coi anh là Lưu Gia Thành. Vậy thì từ đầu đến cuối anh Lưu của cô vẫn yêu cô tha thiết!
“Anh hai, em chúc anh và Cung Tư Mỹ đính hôn vui vẻ trước nhé!”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng quay người, lao về chỗ mình đậu xe như đang chạy trốn. Cô sợ, sợ mình đi chậm thêm chút nữa sẽ mất kiên định. Cho dù trong lòng anh Lưu chỉ có Cung Tư Mỹ thì cô cũng sẽ tiếp tục quấn lấy anh như kẻ não tàn.
“Anh hai, tạm biệt!”
Nói xong, cô lại thầm nhủ một câu ‘Anh Lưu, tạm biệt!’
Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình đúng là bị người phụ nữ này làm cho tức đến sinh bệnh luôn rồi, cô đeo bám anh dai dẳng, anh cáu kỉnh. Nhưng bây giờ đột nhiên cô nói không muốn bám lấy anh nữa, trong lòng anh lại sinh ra cảm giác bị người khác vứt bỏ.
Sự khó chịu đáng ghét này!
“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng lại cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa lên xe thì giọng nói lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn đã vang lên phía sau cô. Một giây sau, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của anh đã siết chặt cổ tay cô.