Trên đường về nhà cũ, anh xảy ra tai nạn giao thông.
Đoạn đường anh xảy ra tai nạn giao thông không có camera, không thể khôi phục lại tình hình cụ thể anh xảy ra tai nạn lúc đó, nhưng có thể suy đoán được đại khái từ dấu vết ở hiện trường.
Chiếc xe thể thao của anh va chạm với một chiếc xe tải lớn đang chạy tới, khí đó xe của anh đa lao ra khỏi rào chắn bên đường.
Gáy anh đúng lúc đập vào một hòn đá sắc bén, chết ngay tại chỗ.
Bởi vì đoạn đường anh xảy ra tai nạn tương đối hẻo lánh, tài xế gây tai nạn lại bỏ trốn, cho nên tới khi phát hiện được thi thể của anh đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Theo tập tục của Vân Hải, đêm trước khi kết hôn một ngày, cô dâu và chú rể không được gặp mặt.
Tuy rằng Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đã là vợ chồng về mặt pháp lý từ lâu, nhưng vì Lưu Thiên Hàn thực sự rất chú trọng cuộc hôn lễ này, cho dù về mặt nào anh cũng muốn cho cô những điều tốt nhất. Cho nên một người chưa bao giờ mê tín như anh vẫn làm theo truyền thống của Vân Hải, đêm trước hôm kết hôn một ngày không ở cùng với Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ đều đã chuyển vào biệt thự Tầm Viên của Lưu Thiên Hàn. Thời gian này cô đã quen với việc ngủ trong lòng anh, đột nhiên không thể ngủ cùng với nhau khiến Nhan Nhã Tịnh bị mất ngủ.
Nhưng cho dù là mất ngủ thì cũng là mất ngủ trong sự ngọt ngào.
Mai là tổ chức hôn lễ rồi, Nhan Nhã Tịnh không phải người coi trọng hình thức, nhưng mỗi một người phụ nữ đều có giấc mơ lãng mạn trong lòng, đều muốn mặc váy cưới, từng bước đi về phía người đàn ông mà mình yêu trong những lời chúc phúc của người thân bạn bè, cùng nói lời thề một đời một kiếp.
Nhan Nhã Tịnh cũng muốn mặc váy cưới, làm cô dâu đẹp nhất của Lưu Thiên Hàn.
Điều tiếc nuối duy nhất đó là Tô Thu Quỳnh chưa tỉnh lại, cô ấy không thể chứng kiến thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Nhưng chỉ số các bộ phận trên người Tô Thu Quỳnh đều đã khôi phục lại bình thường, việc cô ấy tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh khấp khởi chờ đợi làm cô dâu của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng thử xong lễ phục, vô cùng mong đợi ngày mai được làm hoa đồng của ba mẹ. Nhưng dù cho thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng, sáng sớm ngày hôm sau, thứ mà bọn họ đợi được không phải Lưu Thiên Hàn anh tuấn đĩnh đạc đến đón Nhan Nhã Tịnh tới hồi trường buổi hôn lễ, mà là chờ được thi thể của anh.
Thi thể của anh được một người già nhặt rác phát hiện trước.
Nhìn thấy thảm trạng ở hiện trường tai nạn, người già kia bị dọa sợ, run rẩy tìm điện thoại công cộng báo cảnh sát.
Lưu Thiên Hàn là người có tiếng ở Vân Hải, vết thương trên người anh thảm không nỡ nhìn, trên mặt anh cũng có vết thương rất rõ ràng, nhưng cảnh sát vẫn nhận ra anh ngay lập tức.
Đây cũng là lần đầu tiên cảnh sát xử lý sự cố của một nhân vật lớn như Lưu Thiên Hàn nên bỗng thấy không biết phải làm thế nào cả. Dù sao thì cái chết của Lưu Thiên Hàn cũng liên quan đến quá nhiều thứ, bọn họ cũng không dám đưa ra kết luận vội vàng.
Cục trưởng cục cảnh sát là bạn thân từ nhỏ của Cao Bắc Vinh, lúc anh ta chạy tới hiện trường xác nhận thân phận của Lưu Thiên Hàn xong liền gọi một cuộc cho Cao Bắc Vinh trước.
Sau khi Cao Bắc Vinh nghe máy thì lập tức cảm thấy đây là một trò đùa tệ hại.
Anh ta và Lưu Thiên Hàn cùng phục vụ trong bộ đội đặc chủng, năm đó bọn họ vượt qua mưa đạn, xuyên qua ổ chứa chất độc, cũng có lúc trải qua khoảnh khắc thập tử nhất sinh. Nhưng cho dù thời khắc đó có nguy hiểm tới mức nào, chỉ cần có Lưu Thiên Hàn ở đó, bọn họ đều có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Lưu Thiên Hàn chưa từng uống rượu lái xe, kỹ thuật lái xe có thể so với tay đua hàng đầu. Anh thậm chí còn có thể lái được xe tăng, anh ta không tin anh lại mất mạng trong một vụ tai nạn xe kỳ lạ như vậy.
Cao Bắc Vinh hung hăng chửi bạn thân cục trưởng của mình một trận, hôm nay là ngày vui của Lưu Cửu, anh ta còn định làm phù rể kia kìa, mấy người nhàm chán muốn bày trò đùa dai thì cũng phải chọn ngày khác chứ!
Chửi tới mức nước miệng tung bay đến khô cả họng rồi, Cao Bắc Vinh tức giận cúp điện thoại luôn.
Anh ta vừa định mặc trang phục phù rể của mình lên, sung sướng ra khỏi cửa thì nhận được một bức ảnh bạn thân mình gửi tới.
Đó là ảnh chụp thi thể của Lưu Thiên Hàn.
Phản ứng đầu tiên của Cao Bắc Vinh là mắt anh ta bị hoa rồi.
Anh ta dùng sức dụi mắt, trên màn hình điện thoại của anh ta vẫn là khuôn mặt không còn sức sống của Lưu Thiên Hàn.
Cao Bắc Vinh điên rồi.
Anh ta xông đến hiện trường tai nạn với đôi mắt đỏ như máu, nhìn thấy thi thể toàn là máu của Lưu Thiên Hàn, cùng với chiếc Lamborghini đã bị đâm đến biến dạng kia, Cao Bắc Vinh đã quên mất khóc là cảm giác gì lại bật khóc như một đứa trẻ.
Trước đây anh ta và Lưu Thiên Hàn cùng thực hiện những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Trải qua những nhiệm vụ đó, anh ta đã quá quen với thi thể rồi, anh ta không cần đi dò hơi thở của Lưu Thiên Hàn thì cũng chắc chắn được rằng đó là một thi thể.
Cơ thể cứng đờ, bất động, đến cả khuôn mặt hoàn mỹ như tượng tạc kia cũng đã cứng đờ.
Cao Bắc Vinh không biết nên xử lý tin tức này như thế nào, đến bản thân anh ta cũng không thể chấp nhận được tin tức này. Nhan Nhã Tịnh và Thịnh Vân Hiên, ba Lưu Lưu Quốc Dũng, rồi còn cả Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ càng không thể chấp nhận được tin tức này.
Anh ta không dám nói tin tức này với bọn họ, nhưng có một số chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không thể che giấu cả đời được.
Cuối cùng, anh ta vẫn nói tin tức này cho Nhan Nhã Tịnh, cùng với mọi người nhà họ Lưu.
Lúc Nhan Nhã Tịnh chạy tới, thi thể của Lưu Thiên Hàn đã được đưa tới lò hỏa táng. Mãi đến khi ngồi xe tới lò hỏa táng Nhan Nhã Tịnh vẫn không muốn tin rằng người đàn ông nói rằng sẽ đối xử tốt với cô cả đời, muốn cho cô một hôn lễ thế kỷ kia, cứ thế mà chết rồi.
Nhưng cho dù cô không tin, cô cũng không thể thay đổi được sự thật là Lưu Thiên Hàn bị tai nạn xe mà chết.
Thi thể của anh được thợ trang điểm chuyên nghiệp xử lý ở nhà tang lễ, đã không nhìn ra được dấu vết thảm thương của vụ tai nạn xe. Nhưng nhìn vào cũng biết đây đã không còn là một người sống nữa.
Sắc mặt của anh trắng bệt một cách bất thường, cơ thể của anh cũng cứng đờ như thế, cô nắm lấy tay anh, muốn bẻ ngón tay của anh ra, dùng sức nắm chặt mà cô cũng không làm được.
Nhan Nhã Tịnh không muốn khóc, nếu như cô khóc rồi thì sẽ chứng minh rằng anh Lưu thực sự đã chết. Nhưng cô thật sự quá vô dụng, nhìn thấy thi thể của Lưu Thiên Hàn là nước mắt cô liền rơi lã chã.
Trên người cô vẫn còn mặc váy cưới vừa mới thay, nhưng nơi cô tới không phải là hôn lễ của bọn họ, mà là tang lễ của anh Lưu.
“Anh Lưu, anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi có được không?”
Nhan Nhã Tịnh dùng sức siết lấy bàn tay anh, dù thế nào cũng không muốn buông ra: “Anh Lưu, anh đùa em có đúng không? Nhưng hôm nay đâu phải cá tháng tư, vì sao anh lại trêu em như vậy chứ! Anh Lưu, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi có được không?”
“Anh Lưu, hôm nay là hôn lễ của chúng ta đó, em mặc váy cưới rồi, em mặc váy cưới gả cho anh, làm cô dâu của anh đó. Anh thế này là không muốn cưới em sao?”
“Anh Lưu, sao anh lại không muốn cưới em! Anh đã từng nói phải bạc đầu tới già với em mà! Bây giờ trên đầu em còn chưa mọc tóc bạc nữa, sao anh lại không để ý tới em vậy!”
“Anh Lưu, anh mở mắt ra nhìn em có được không? Em biết anh đang cố ý dọa em, anh đang giả vờ ngủ thôi. Anh Lưu, cầu xin anh đấy, anh đừng giả vờ ngủ nữa, anh tỉnh lại đi, anh nói chuyện với em có được không? Anh Lưu, anh tỉnh lại đi...”