Khu rừng nhỏ trong trường đại học này chính là địa điểm mà các đôi tình nhân chọn để hẹn hò, buổi tối có không ít đôi tình nhân đến khu rừng nhỏ tối như bưng làm một vài chuyện không thể diễn tả được.
Cô bạn cùng phòng ký túc xá hồi học đại học của cô thường xuyên đến khu rừng nhỏ cùng với bạn trai mình để bồi dưỡng tình cảm.
Cái gì mà động tay động chân, cái gì mà nụ hôn sâu kiểu Pháp, đều là những thứ cơ bản nhất, có không ít mấy cặp tình nhân thích nghiên cứu học tập, trực tiếp tìm người giải tỏa ở khu rừng nhỏ.
Thật ra chủ đề nói chuyện phiếm mỗi đêm của sinh viên nữ ở ký túc xá có khi cũng không trong sáng cho lắm.
Trong ký túc xá bọn họ có một cô sinh viên, lúc trò chuyện với nhau ở ký túc xá đã từng nói rằng cô ta và bạn trai của cô ta đã làm chuyện đó ở khu rừng nhỏ, ngay cả phòng tự học im ắng nào đó cũng để lại vết tích ân ái của bọn họ.
Lúc đó, Nhan Nhã Tịnh còn bị các bạn trong ký túc xá ép hỏi, có phải cô và Tô Thái An cũng đã làm ra loại chuyện không thể khiến người khác nhìn ở mấy nơi như là phòng tự học hoặc là khu rừng nhỏ.
Cô và Tô Thái An đúng là đã từng tới khu rừng nhỏ một lần, lần đó Tô Thái An kéo tay cô, nhất định phải đến khu rừng nhỏ với cô một lúc. Trời tối, Nhan Nhã Tịnh không muốn ngồi ở khu rừng nhỏ để cho muỗi đốt. Tô Thái An vừa ôm lấy cô, cô liền quả quyết rời khỏi khu rừng nhỏ.
Bây giờ suy nghĩ lại, quyết định lúc đó của cô thật là nhanh trí. Nếu không, cô thật sự không biết đêm hôm đó Tô Thái An sẽ làm ra chuyện gì với cô.
Người ta thường nói mối tình đầu chính là kỷ niệm khó phai, đáng tiếc bây giờ cô không muốn nhớ lại quá khứ giữa cô và Tô Thái An, bởi vì mỗi một lần nhớ tới đều cảm thấy buồn nôn.
Cô vô cùng cảm ơn Nhan Vũ Trúc đã cướp Tô Thái An đi.
Tất nhiên là Lưu Thiên Hàn cũng đã nghe thấy âm thanh không phù hợp ấy, đối diện với ánh mắt thắc mắc của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng.
“Anh Lưu, chúng ta về thôi, đêm hôm khuya khoắt ngồi ở khu rừng nhỏ bị muỗi đốt thì không hay đâu.”
“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ đã là mùa đông rồi.”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, Nhan Nhã Tịnh muốn tìm một cái lỗ để chui vào, tại sao não cô lại chập mạch ở trước mặt anh Lưu vậy chứ, mắc cỡ chết đi được. Hôm nay trời rất lạnh, cô đi đâu tìm muỗi đây.
Bởi vì quá mất mặt, trong lúc nhất thời Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lúc tỉnh táo lại, cô lại nghe thấy đôi tình nhân sau lưng phát ra âm thanh không phù hợp.
Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế nổi tò mò mà quay sang nhìn một vòng, trên những hàng ghế gỗ thưa thớt trong khu rừng nhỏ, dường như cứ cách một đoạn là có một đôi tình nhân đang thân mật với nhau.
Hành động của đôi tình nhân ở bên trái hình như có hơi gan dạ, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhìn sang bên phải, đôi tình nhân ở bên phải cũng không rụt rè hơn là bao. Da mặt cô lại mỏng, thật sự không có mặt mũi để nhìn, chỉ có thể kiên trì nhìn người đàn ông trước mắt.
Hay lắm, ở một nơi thánh địa như trường đại học, đúng là có một đám thanh niên nhiệt huyết không sợ lạnh.
Nhan Nhã Tịnh xoa xoa bàn tay, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nét đỏ ửng mất tự nhiên, cô rũ mắt xuống, vừa định nói với Lưu Thiên Hàn rằng anh Lưu, ở đây lạnh lắm, chúng ta về thôi.
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai cô: “Sao vậy, ghen tị hả?”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh nhất thời không hiểu lời nói này của Lưu Thiên Hàn là có ý gì, não cô nhanh chóng xoay chuyển thật nhanh, cô liền biết lời này của Lưu Thiên Hàn là có ý gì.
Lúc nãy cô cứ quay qua quay lại nhìn mấy cặp tình nhân khác, Lưu Thiên Hàn nói ghen tị, hiển nhiên ý anh là cô ghen tị chuyện mà mấy đôi tình nhân đang làm với nhau.
Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn hiểu lầm mình, cô vội vàng giải thích: “Anh Lưu, em không có..."
“Nhan Nhã Tịnh, em không cần đâu, càng che lại càng lộ.”
Lưu Thiên Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em có bạn trai mà, không cần phải ghen tị với người khác.”
Cái gì mà càng che càng lộ, cái gì mà ghen tị với người khác chứ, chẳng qua là cô cảm thấy thanh niên trẻ tuổi bây giờ rất nhiệt huyết, có được không hả.
Có lẽ là cô thật sự già rồi, ở một nơi có nhiều thanh niên nhiệt huyết như khu rừng nhỏ mà cô lại cảm thấy lạnh.
“Anh Lưu, em biết là em có bạn trai, em cũng không có ghen tị.”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói xong, đôi môi lành lạnh của cô đã bị Lưu Thiên Hàn ngăn lại.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất thần kỳ, trời lạnh như vậy, thế mà môi anh lại nóng như thế.
Cô không quen làm loại chuyện thân mật ở nơi công cộng, cô vô thức muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra, Lưu Thiên Hàn lại ôm cô càng chặt hơn, học theo tư thế mà những đôi tình nhân ngồi trong khuôn viên trường học yêu thích nhất, anh chuyên chú hôn cô.
Bây giờ, bọn họ cũng đã trở thành một cặp song sinh dính liền.
Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn hôn cho không thở nổi, có mấy lần cô muốn ngăn cản hành vi không văn minh của anh, nhưng mà anh căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, cô chỉ có thể làm theo anh, trong khuôn viên trường thiêng liêng lại làm ra loại chuyện thiếu văn minh như vậy.
“Anh Lưu, đừng mà..."
Sao giống như đẩy đưa thế này?
Nhan Nhã Tịnh dứt khoát chọn im lặng.
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, phát hiện dường như trong mắt mọi người chỉ có đối phương, không có người nào chú ý tới cô và Lưu Thiên Hàn đang làm chuyện xấu.
Mặc dù không có ai nhìn bọn họ, nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn vô cùng căng thẳng, giống như là học sinh tiểu học gian lận sợ bị giáo viên bắt được.
Nhiệt độ chậm rãi nóng lên, cảm nhận được nhiệt độ xuất phát từ trong ra ngoài, rốt cuộc Nhan Nhã Tịnh cũng đã hiểu tại sao giữa mùa đông mà mọi người không hề sợ lạnh, cứ chạy đến khu rừng nhỏ hẹn hò.
Hóa ra là làm chuyện xấu có thể sưởi ấm.
Đã không thể đẩy Lưu Thiên Hàn ra, Nhan Nhã Tịnh cũng không cần phải vùng vẫy nữa, cô để mặc cho đôi môi của Lưu Thiên Hàn không ngừng thân mật với môi cô.
Nhan Nhã Tịnh thật sự không dám nghĩ, cô đã tốt nghiệp năm năm rồi mà lại có thể giống như con gái mới lớn, cô và bạn trai ở khu rừng nhỏ trường Hải Đại làm chuyện xấu mà chỉ có người trẻ tuổi mới có thể làm.
“Anh Lưu, anh lấy tay ra.”
Nhận thấy bàn tay của Lưu Thiên Hàn đặt không đúng chỗ, Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt nói.
“Nơi này rất ấm.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn trong trẻo, có một loại cảm giác như trời quang mây tạnh, Nhan Nhã Tịnh tức giận muốn cắn anh, người này làm bạn trai kiểu gì đây chứ, làm chuyện xấu mà lại có thể ăn nói hùng hồn như thế.
“Anh Lưu, cái đồ vô liêm sỉ này!”
Nhan Nhã Tịnh sẽ không mắng chửi người khác, nhịn cả nửa ngày cô cũng chỉ nói ra một câu như thế.
Nghe thấy lời này của Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của Lưu Thiên Hàn lại càng thêm âm trầm hơn, bạn gái đã nói là anh không biết xấu hổ rồi, nếu như anh không làm một chút chuyện vô liêm sỉ, thế thì có lỗi với cô quá.
Đúng vậy, là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn thì không thể để bạn gái mình thất vọng được.
Lưu Thiên Hàn âm thầm làm mấy chuyện xấu hổ, có lẽ là đàn ông đều yêu sự kích thích, vậy mà anh cảm thấy ngồi đây hôn cô, chạm vào cô lại rung động như thế, có hơi không nỡ buông tay.
Chỉ là Lưu Thiên Hàn còn chưa tiến thêm một bước làm chuyện xấu hổ thì đã có một vệt sáng rọi thẳng vào mặt anh và Nhan Nhã Tịnh.
Ngay sau đó là một giọng nói nghiêm khắc vang vọng trong khu rừng nhỏ: “Hai cô cậu, đi vào văn phòng với tôi.”