Đôi đũa trong tay Chiến Mục Hàng cứng đờ giữa không trung, năm đó Tô Thu Quỳnh nấu đồ ăn cho anh, cũng là muốn bắt cái dạ dày của anh rồi mới bắt trái tim của anh sao?
Tô Thu Quỳnh, tôi muốn để em bắt trái tim của tôi, em có thể giống như trước đây, tới bắt cái dạ dày của tôi không?
Thấy Giang Kiến Huy vừa ăn mấy miếng sườn xào chua ngọt, mắt của Chiến Mục Hàng đỏ tới mức gần như muốn ăn thịt Giang Kiến Huy.
Đó là sườn xào chua ngọt Tô Thu Quỳnh làm cho anh, đó là sườn xào chua ngọt của anh, Giang Nhị dựa vào đâu mà ăn sườn xào chua ngọt của anh!
Chiến Mục Hàng cảm thấy mình điên rồi, anh vậy mà muốn cướp đĩa sườn xào chua ngọt đó, không cho Giang Kiến Huy ăn nữa.
Lâm Tiêu mỉm cười mở miệng: “Giang Nhị, cậu đâu phải không biết, khi tôi chớm yêu thì thích Thu Quỳnh, trái tim của tôi sớm đã bị Thu Quỳnh bóp chặt, không cần bắt lấy cái dạ dày của tôi, tôi cũng không chạy được!”
“Ngược lại là tôi, dạo gần đây ngày ngày nấu cho Thu Quỳnh bữa ăn tình yêu, muốn bắt cái dạ dày của cô ấy.”
“Lâm Tam, cậu có chút lên cơm cháo đấy!” Giang Kiến Huy chê bai mà liếc nhìn Lâm Tiêu, nhưng vẫn xin bái sư với Lâm Tiêu: “Lâm Tam, hay là cậu cũng dạy tôi nấu bữa ăn tình yêu, tôi cũng muốn bắt cái dạ dày của tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi...”
Giang Kiến Huy còn chưa nói hết lời, Cao Bắc Vinh ngồi ở bên cạnh anh ta đạp mạnh một cái vào chân của anh ta.
“Giang Nhị, chị dâu là của Lưu Cửu, cậu đừng nhân lúc Lưu Cửu không ở đây mà đào chân tường! Có tin tôi nói cho Lưu Cửu, bảo Lưu Cửu đánh cậu nghi ngờ cuộc đời không!”
“Cao Đại, mọi người đều là anh em, cậu thiên vị Lưu Cửu cũng đừng có rõ ràng như vậy có được không! Tôi quang minh chính đại theo đuổi tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh của tôi thì làm sao? Lưu Cửu và tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh kết hôn có con thì sao chứ? Tôi lẽ nào không thể làm tiểu tam à?!
“Khụ khụ...” Nhan Nhã Tịnh suýt nữa bị sặc nước bọt, cậu Giang, anh có thể đừng nói câu người thứ ba một cách hùng hồn như vậy được không!
“Giang Nhị, cậu đủ rồi đấy!” Cao Bắc Vinh thấy lời này của Giang Kiến Huy càng nói càng phi lý, không nhịn được mà mở miệng nói.
Nhạc Dũng cũng kiên quyết bảo vệ địa vị của lão đại nhà mình, anh ta cũng rất chính nghĩa mà mở miệng: “Cậu Giang, con người ấy, cho dù muốn làm tiểu tam, cũng phải có cơ hội để khai thác! Lão đại và cô Nhan tình cảm tốt như vậy, anh cảm thấy anh có cơ hội chen vào sao?”
“Ai nói tôi không có cơ hội chen vào!” Thanh niên Giang Kiến Huy kích động nói: “Tối hôm nay, Lưu Cửu cũng không tới cùng với tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh, vừa rồi tôi nhìn thấy rồi, tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh gọi điện cho Lưu Cửu cậu ta cũng không nghe, ai biết Lưu Cửu có bị tiểu yêu tinh nào đó câu mất đi rồi không!"
Nghe thấy lời này của Giang Kiến Huy, Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng biết nội tình cũng lười để ý anh ta.
Đâu có tiểu yêu tinh gì chứ! Lưu Thiên Hàn đây là đang kìm tung đại chiêu! Đợi khi anh tung đại chiêu, tiểu tam tiểu tứ gì đó cũng phải đứng sang một bên.
Lâm Tiêu lần đầu tiên ăn đồ ăn do Tô Thu Quỳnh nấu, trong lòng phải gọi là rất vui, anh ta không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, em quá gầy rồi, ăn nhiều một chút.”
Tô Thu Quỳnh nhìn đồ ăn chất như ngọn núi nhỏ trong bát ở trước mặt mình thì rất bất lực, Lâm Tiêu đây là cho lợn ăn à?
Tuy nghĩ như vậy, Tô Thu Quỳnh vẫn lịch sự mà gật đầu với Lâm Tiêu, nói câu cảm ơn không lời.
Sự lịch sự xa cách của Tô Thu Quỳnh đối với Lâm Tiêu lọt vào trong mắt của Chiến Mục Hàng lại trở thành tình chàng ý thiếp, anh không ăn nổi miếng nào nữa, anh tức đến mức muốn đập bàn, để Lâm Tiêu đừng tiếp tục săn sóc ở trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa.
“Anh Mục Hàng, sườn xào chua ngọt này quả thật khá ngon... Anh cũng ăn nhiều một chút.”
Lời của An Tình còn chưa nói hết, Chiến Mục Hàng như trút giận mà gặp mấy miếng sườn xào chua ngọt vào đĩa trước mặt cô ta: “Ngon thì em ăn nhiều một chút!”
Sau khi gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt cho An Tình, Chiến Mục Hàng lại hối hận rồi, đây là sườn xào chua ngọt Tô Thu Quỳnh làm cho anh, anh làm gì mà nghĩ không thông đi cho An Tình ăn chứ, anh còn muốn ăn!
Chiến Mục Hàng dùng sức siết đôi đũa, anh thật sự muốn cướp lại mấy miếng sườn xào chua ngọt từ trong đĩa An Tình lại, nhưng anh là tổng giám đốc bá đạo lùng lùng kiêu ngạo, chuyện trẻ con như này, anh sao có thể làm chứ!
Anh chỉ có thể nhanh chóng gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt còn lại ở trong đĩa trên bàn ăn vào trong bát của mình, cho dù anh không ăn, anh cũng không muốn người đàn ông khác ăn sườn xào chua ngọt Tô Thu Quỳnh làm cho anh!
“Này này! Chiến Thất, cậu đừng quá đáng quá!” Giang Kiến Huy yêu chết món sườn xào chua ngọt do Tô Thu Quỳnh làm nên khi thấy trong đĩa trên bàn ăn trống không thì tức tới nỗi suýt nữa nhảy lên.
“Chiến Thất, cậu có biết xấu hổ không hả? Cậu sao lại gặp hết sườn xào chua ngọt hả! Cậu tốt xấu gì cũng phải để lại một miếng cho tôi chứ!”
Chiến Mục Hàng lạnh lùng nhướn mày, anh đương nhiên sẽ không nói đây là sườn xào chua ngọt Tô Thu Quỳnh làm cho tôi, tôi không cho các cậu ăn.
Anh cao quý kiêu hãnh mở miệng: “Tình thích ăn sườn xào chua ngọt.”
Ý này của anh rõ ràng là anh gắp sườn xào chua ngọt như vậy, đều là gắp cho An Tình.
An Tình không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ bỗng nhiên chu đáo với cô ta như vậy, cô ta thích tới mức híp mắt cười: “Anh Mục Hàng, cảm ơn anh. Em thích nhất ăn sườn xào chua ngọt mà anh gắp cho em!”
Ở trong lòng Chiến Mục Hàng lặng lẽ ghét bỏ An Tình, anh không muốn gắp sườn xào chua ngọt cho An Tình! Tất cả sườn xào chua ngọt đều là của anh! Ngay cả số sườn xào chua ngọt trong đĩa của An Tình cũng là của anh!
An Tình cảm thấy Chiến Mục Hàng chu đáo với cô ta như vậy, cô ta đương nhiên cũng phải thể hiện một chút, cô ta gắp một miếng cá đưa tới miệng của Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, anh nếm thử, cá này cũng rất ngon.”
Chiến Mục Hàng vô thức nhíu mày, đôi đũa này An Tình đã dùng rồi, bên trên còn dính nước bọt của An Tình, ai muốn ăn nước bọt của An Tình chứ!
Tối nay khi nhìn thấy An Tình và Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh quyết định coi bọn họ thành không khí, nhưng cô cuối cùng vẫn không đủ bình thản được.
Chiến Mục Hàng và An Tình ân ái ở trước mặt, gặp đồ ăn cho nhau, đâm đau trái tim của Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh dùng sức cắn môi dưới, vẫn có một loại cảm giác không thở nổi, may mắn, điện thoại của cô đổ chuông kịp lúc, cô có thể quang minh chính đại cầm điện thoại rời đi, đi ra bên ngoài nghe điện thoại, thuận tiện hít thở.
Người gọi điện cho Tô Thu Quỳnh là Tôn Lệ, Tôn Lệ ở trong điện thoại bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc với Tô Thu Quỳnh, ca khúc “Nhất Niệm” mà Tô Thu Quỳnh giúp thu âm cho bộ phim truyền hình của cô ta, vừa đăng tải lên mạng thì leo lên vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng của các ca khúc hot, tên của Tô Thu Quỳnh, nổi trong một đêm, ngay cả bộ phim cô phụ trách giám chế trước đó chưa chiếu cũng đã hot trước.
Tô Thu Quỳnh không ngờ phản ứng của “Nhất Niệm” lại tốt như vậy, sau khi cúp máy, cô vừa muốn quay lại chia sẻ tin vui với Nhan Nhã Tịnh, vừa xoay người thì chạm vào đôi mắt u ám của Chiến Mục Hàng.
“Tô Thu Quỳnh, ai cho em nấu cơm cho Lâm Tiêu! Em vì lấy lòng Lâm Tiêu thật sự cái gì cũng có thể làm! Tô Thu Quỳnh, em sao lại...”
“Chiến Mục Hàng, anh muốn nói tôi đê tiện có phải không?” Không đợi Chiến Mục Hàng nói hết, Tô Thu Quỳnh cắt ngang lời của anh: “Chiến Mục Hàng, tôi có đệ tiện hơn nữa cũng không đê tiện bằng anh! Ít nhất tôi sẽ không biết người khác ghét tôi, tôi còn quấn lấy!”
“Tô Thu Quỳnh, em!” Hai mắt của Chiến Mục Hàng đỏ ngầu, anh cũng không biết mình bị làm sao, anh vốn là muốn nói chuyện đàng hoàng với Tô Thu Quỳnh, nhưng ở trước mặt cô, anh hở một tí là muốn phát nổ.
“Tô Thu Quỳnh, em vừa bị tôi làm xong thì vội đi lấy lòng Lâm Tiêu, em thật bẩn!” Chiến Mục Hàng bỗng ấn Tô Thu Quỳnh vào tường: “Em nói xem, để Lâm Tiêu tận mắt nhìn thấy em phóng đãng ở dưới người của tôi, cậu ta liệu có coi em thành rác mà vứt đi không?!”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007