Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Bích Loan trực tiếp bị tình huống này dọa sợ choáng váng, Thanh Thiên Bội cũng bị dọa không nhẹ, hai người không ngừng ở trên đỉnh cột điện kêu to, sợ không cẩn thận dây thừng đứt một cái, hai người thật đúng là kêu không ai nghe.

“Thiên Hàn, rốt cuộc cậu muốn làm gì?! Cậu nhanh thả chúng tôi xuống!”

Thanh Thiên Bội sợ đến mức xanh cả mặt, nghĩ đến gì đó, bà ta vội vàng lớn tiếng hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, cậu không thể đối xử với tôi và Bích Loan như vậy được! Vũ Trúc là ân nhân cứu mạng của cậu, sao cậu có thể đối xử với mẹ và em gái của nó như vậy được chứ!”

“Đúng thế anh rể, anh không thể đối xử như vậy với em và mẹ được!”

Khuôn mặt Nhan Bích Loan trắng bệch, cô ta có chứng sợ độ cao, cô ta cũng không dám nhìn xuống.

Cô ta nhắm mắt lại, ồn ào gọi bậy: “Anh rể, thả em và mẹ em ra! Thả em ra! Anh rể, xin anh đừng giết em!”

“Anh rể, anh đừng giết em! Đừng giết em! Chỉ cần anh đừng giết em, anh muốn em làm cái gì em cũng đồng ý! Anh rể, cầu xin anh thả em ra đi!”

Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không chút động tĩnh, Nhan Bích Loan đột nhiên nghĩ, trực tiếp định bỏ ra bất cứ giá nào: “Anh rể, thả em ra! Nếu như anh muốn em, em cũng có thể làm cùng anh! Anh rể, em nguyện ý hầu hạ anh cẩn thận! Anh rể, cầu xin anh thả em ra được không?!”

Nhan Bích Loan mặc dù thật sự rất thích Hách Trung Văn, nhưng mà cô ta càng yêu cái mạng nhỏ của mình hơn, chỉ cần cô ta còn sống, thủ thân như ngọc cái gì, đối với cô ta mà nói, căn bản không tồn tại!

Nghe Nhan Bích Loan nói thế, khóe môi Cao Bắc Vinh co quắp lại: “Nhan Bích Loan, đầu óc cô có bệnh sao? Với tính tình này của cô, Lưu Cửu nhà chúng tôi có thể để vào mắt sao? Đừng ở đây mà làm người ta chán ghét nữa!”

Nhạc Dũng cũng ghét bỏ nhếch miệng: “Sao tôi cảm thấy có người muốn ăn vạ đây?”

Cao Bắc Vinh cốc đầu Nhạc Dũng một cái: “Cái gì mà ăn vạ! Cô ta đây là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Lưu Thiên Hàn nhà chúng ta khẩu vị cũng không nặng như vậy!”

Nhan Bích Loan vốn là sợ muốn chết, lời nói của Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng lại còn khó nghe như vậy, cô ta hít một hơi cũng không xong, chỉ thiếu thổ huyết bỏ mình.

Lưu Thiên Hàn cũng không chút lãng phí thời gian, anh trực tiếp dùng điện thoại Thanh Thiên Bội gọi cho Nhan Thành Lâm.

Anh ta cũng có chút hiểu Nhan Thành Lâm, con người của Nhan Thành Lâm này, làm việc vô cùng cẩn thận, chỉ sợ Nhan Minh Tự bị đưa đi đâu, mấy người Thanh Thiên Bội cũng không biết.



Anh cũng hiểu rõ tính cách của Nhan Nhã Tịnh, Nhan Minh Tự vẫn còn chưa được an toàn, cô cũng sẽ không theo anh trở về, cho nên đêm nay anh phải tìm được Nhan Minh Tự.

Gần như là ngay lập tức, Nhan Thành Lâm đã nhận điện thoại: “Vợ à, không phải em đưa Bích Loan đi dạo phố sao, sao lại đột nhiên gọi cho anh?”

“Nhan Thành lâm, Nhan Nhã Tịnh và Nhan Minh Tự, bây giờ đang ở đâu?”

Vì để Nhan Thành Lâm có thể nhìn thấy rõ tình hình của Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan bây giờ, Lưu Thiên Hàn gọi video cho ông ta.

Anh chuyển ống kính, Nhan Thành Lâm nhìn thấy tình huống của Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội ở trong video.

Nhan Thành Lâm không ngờ người gọi đến cho ông ta thế mà lại là Lưu Thiên Hàn, ông ta cảm thấy vô cùng bất ngờ, lúc này, nhìn thấy Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan bị trói trên cột điện, tim của ông ta suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Thiên Bội, Bích Loan?!”

Nhan Thành Lâm không kìm được kêu lên, ông ta rất muốn chất vấn Lưu Thiên Hàn, sao lại trói vợ và con ông ta lên nơi cao như vậy, nhưng mà vì đối phương là Lưu Thiên Hàn, ông ta lại không có cái gan đó.

Đã từng, Nhan Thành Lâm xem Lưu Thiên Hàn trở thành con rể tương lại, ông ta lấy lại bình tĩnh, lấy ra tư thế của trưởng bối: “Thiên Hàn, tôi không biết sao cậu lại làm như vậy với Thiên Bội và Bích Loan, tôi hy vọng cậu không làm tổn thương bọn họ, bọn họ đều là người Vũ Trúc yêu nhất.”

Thiên Hàn?!

A, vừa rồi Thanh Thiên Bội cũng gọi với anh như vậy, Lưu Thiên Hàn có chút nhíu mày, anh và bọn họ, hình như cũng không thân đến mức như vậy.

Nhưng mà, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của Nhan Nhã Tịnh và Nhan Minh Tự, anh không có tâm trạng quan tâm đến những việc nhỏ không đáng kể này, gương mặt của anh, đã lạnh càng lạnh hơn: “Nhan Thành Lâm, tôi hỏi lần nữa, Nhan Nhã Tịnh và Nhan Minh Tự đang ở đâu? Nếu không, bây giờ tôi sẽ cắt đứt dây thừng trên người Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan!”

Gió đêm, lạnh lùng thổi qua mặt Lưu Thiên Hàn, khí thế trên người đàn ông càng lạnh đến đáng sợ, giống như là, anh có thể tùy thời mà tắm máu sơn hà, trong thoáng chốt, làm người ta như nhìn thấy diêm vương đến từ địa ngục.

Diêm vương sống của Vân Hải.

Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Lưu Thiên Hàn, đến bây giờ cũng không phải giả, nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, cả người Nhan Thành Lâm run lên, nhưng ông ta vẫn có chút không cam lòng cứ vậy bỏ qua cho Nhan Nhã Tịnh và Nhan Minh Tự.



Nhan Nhã Tịnh gả cho Ngô Minh Triết, ông ta lấy được cổ phần công ty mà Lệ Bảo Khiết để lại cho Nhan Nhã Tịnh, ông vẫn là cổ đông lớn nhất Nhan Thị, Nhan Vũ Trúc cũng không chịu thua kém, nhìn qua đang muốn ngồi ở vị trí bà Lưu, tất cả, dường như đều đi về hướng tốt nhất, sao mới một thời gian ngắn, đã long trời lở đất rồi?!

Nhưng mà không cam lòng thì có thể thế nào, Nhan Bích Loan là cốt nhục của ông ta, Thanh Thiên Bội ở bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, ông ta cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn bọn họ chết được!

“Thiên Hàn, tôi…”

Nhan Thành Lâm cố gắng nói gì đó, tranh thủ chút lợi ích cho bản thân mình, lời của ông ta còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng thét chói tai như điên dại của Nhan Bích Loan.

“Con không muốn chết! A A A!!! Con không muốn chết! Ba ơi, cứu con! Ba ơi, cứu con! Con không muốn chết! Ba ơi, ba nhanh nói cho anh rể Nhan Minh Tự ở đâu đi, cầu xin ba, con thật sự không muốn chết mà!”

Thanh Thiên Bội thấy Nhan Thành Lâm vẫn mãi không thể hiện thái độ, cũng gấp không chịu được, bà ta đỏ mắt gào rú: “Thành Lâm, ông nói nhanh đi!”

“Thiên Hàn, tôi biết Nhan Nhã Tịnh ở đâu, nó bị đưa đến nhà họ Ngô, nhưng mà Nhan Minh Tự, tôi thật sự không biết ở đâu! Thành Lâm, ông nhanh nói cho cậu ấy Nhan Minh Tự ở đâu đi! Chẳng lẽ ông thật sự muốn nhìn thấy tôi và Bích Loan bị ném chết sao?!”

Nhà họ Ngô?!


Trong lòng Lưu Thiên Hàn lộp bộp một tiếng, anh dùng ngón chân nghĩ cũng biết Nhan Thành Lâm đưa Nhan Nhã Tịnh đến, chính là nhà họ Ngô có hai tên biến thái kia.


Nhớ đến đêm từ thiện lần trước, thân dưới Bùi Ninh Hinh cả một mảng máu đỏ, ánh mắt Lưu Thiên Hàn như muốn nứt ra, Nhan Thành Lâm, ông ta cũng dám chà đạp cô gái mà anh yêu như vậy!


Hình ảnh của điện thoại Thanh Thiên Bội rất tốt, bà ta và Nhan Bích Loan bị trói ở nơi cao như vậy, Nhan Thành Lâm ở đầu kia điện thoại cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hai người.


“Thiên Hàn, cậu đừng tổn thương Bích Loan và Thiên Bội!” Nhan Thành Lâm gấp đến độ muốn khóc: “Thiên Hàn, cậu nhanh thả bọn họ xuống đi!”


Thấy Nhan Thành Lâm vẫn không nói ra tung tích của Nhan Minh Tự, kiên nhẫn của Lưu Thiên Hàn cũng đã đến cực hạn: “Cắt đứt dây thừng!”


Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan gần như bị sợ tè ra quần, Nhan Bích Loan khóc kêu: “Anh rể, không cần! Ba, cứu con! Có phải ba muốn trơ mắt nhìn con và mẹ đều chết hết, ba mới vui không?! Ba nhanh nói cho anh rể, Nhan Minh Tự ở đâu đi! Ba mau nói đi!”


“Thành Lâm, xin ông, ông nhanh nói đi có được không?!” Nước mắt của Thanh Thiên Bội, từng giọt từng giọt rơi xuống, đối mặt với sống chết, con người, đều sợ hãi, phòng tuyến tâm lý của Thanh Thiên Bội đã hoàn toàn bị đánh vỡ, bà ta khàn cả giọng kêu: “Thành Lâm, tôi biết ông muốn cổ phần công ty trong tay Nhan Nhã Tịnh, nhưng mà, ông cũng không thể trơ mắt nhìn tôi và Bích Loan chết đi được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK