Ba tiếng hắt xì vang lên cùng lúc.
Nhan Nhã Tịnh đẩy tay Hách Trung Văn ra, khi nhìn thấy đầu sỏ gây tội trong tay Hách Trung Văn, cô nhanh chóng đặt bó hoa hồng đỏ tươi kia ra xa.
Cô quay người lại, kiểm tra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cẩn thận. May mà lần này chỉ mới nổi một vài nốt sưng nhỏ, không quá nghiêm trọng.
“An Bảo, An Mỹ, các con sao rồi? Mặt có ngứa không?” Nhan Nhã Tịnh lo lắng nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, hỏi.
“Mẹ, con không sao.” Nhan An Mỹ khẽ lắc đầu, còn ánh mắt của Nhan An Bảo thì vô thức dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn.
Vừa rồi ông cậu cũng hắt xì và gương mặt cũng có vài vết đỏ giống cậu bé. Cậu bé và An Mỹ đều dị ứng với phấn hoa. Trước đây đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói hẳn là do di truyền. Cậu bé luôn nghĩ bệnh dị ứng là di truyền từ ba, nào ngờ lại di truyền từ ông cậu.
“Bé con, hai con bị làm sao thế? Sao bỗng dưng lại hắt xì?” Hách Trung Văn xót xa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Hình như còn nổi mẩn lên nữa này. Bé con, không phải các con bị dị ứng phấn hoa giống như cậu nhỏ đấy chứ?”
“Vâng ba ạ, chúng con bị dị ứng với phấn hoa... Hắt xì!” Nhan An Mỹ còn chưa nói xong thì đã hắt xì.
Như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt Hách Trung Văn chợt cứng đờ.
Nhưng rất nhanh đã lập tức trở về dáng vẻ của một đứa trẻ to xác, anh ta cười: “Bệnh này... Bệnh này có thể di truyền cách một thế hệ luôn cơ à, đúng là thần kỳ...”
Ngay sau đó, anh ta áy náy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nói: “Xin lỗi các con, lỗi tại ba. Ba không biết các con dị ứng với phấn hoa. Nếu biết trước thì ba đã tặng cho mẹ con bất ngờ khác rồi.”
“Ba, chúng con không sao. Mặt con giờ cũng không có ngứa nữa rồi!” Nhan An Mỹ xoa mặt Hách Trung Văn như một bà cụ non: “Ba, ba cũng đừng áy náy! Đúng rồi ba ơi, chẳng phải ba nói muốn ăn lẩu sao? Chúng ta mau đi ăn thôi, con rất muốn ăn lẩu!”
“Được! Cục cưng, chúng ta đi ăn lẩu thôi!” Hách Trung Văn bế Nhan An Mỹ bằng một tay, bước nhanh vào bên trong biệt thự.
Nhan An Mỹ lén đưa mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, âm thầm thè lưỡi. Cô bé cảm thấy mình thật sự giống một kẻ phản bội, ba đối xử với mình tốt như vậy mà có lúc mình còn hy vọng mẹ với ông cậu đến với nhau.
Để chăm sóc Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Hách Trung Văn đã mời riêng vài dì giúp việc.
Nguyên liệu cho món lẩu đã được các dì chuẩn bị sẵn cả, nước lẩu tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Bụng Nhan An Bảo đã kêu gào lên từ lâu vì đói, cậu bé cầm đũa bằng tay trái, gấp một miếng thịt dê thơm ngào ngạt.
Nhan An Bảo vừa định cho thịt dê vào miệng thì để ý thấy Lưu Thiên Hàn cũng gắp một miếng khoai tây, điều hiển nhiên là anh cũng dùng đũa bằng tay trái!
Nhan An Bảo nhìn sang Hách Trung Văn, Hách Trung Văn đang ân cần gắp đồ ăn cho Nhan Nhã Tịnh, mà Hách Trung Văn thì dùng tay phải.
Đôi mắt như quả nho của Nhan An Bảo nhuốm một màu đen sâu thẳm. Đáng lý ra cậu bé và Hách Trung Văn mới là ba con ruột. Vì sao khuôn mặt, tính cách và cả những phương diện khác nữa của cậu bé đều giống với ông cậu hơn?
“Chị đại, em ăn nhiều vào, em gầy quá đấy.” Hách Trung Văn gắp cho Nhan Nhã Tịnh một con tôm bóc vỏ: “Chị đại, tôi nhớ trước kia em thích ăn tôm bóc vỏ nhất!”
Nghe Hách Trung Văn nói vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lưu Thiên Hàn cũng gắp một con tôm đã bóc vỏ định bỏ vào trong bát Nhan Nhã Tịnh, đưa gần tới bát của cô thì anh mới chợt bừng tỉnh.
Anh đang làm gì thế này!
Mặc dù cô gọi anh là cậu nhỏ, nhưng bọn họ còn chưa đến mức độ thân thiết để anh có thể gắp đồ ăn cho cô.
“Hách béo, cậu không cần gắp đồ ăn giúp tôi đâu, tôi có thể tự ăn được.” Nhìn núi đồ ăn trong bát, Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ nói.
“Chị đại, là vì tôi thích phục vụ cho em thôi mà!” Hách Trung Văn không tự ý thức được mình bị dè bỉu, vẫn xun xoe đáp lại.
“Hách béo, cậu cũng mau ăn đi, lẩu ăn nóng mới ngon.” Thật ra Nhan Nhã Tịnh muốn nói, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm tôi ăn không vào, nhưng vì không muốn tổn thương trái tim bé bỏng của Hách Trung Văn nên chọn cách nói khéo.
“Chị đại, em tốt với tôi quá!” Hách Trung Văn như thể bị cảm động, đột nhiên anh ta dụi vào người Nhan Nhã Tịnh, ôm lấy cánh tay cô rồi úp lên vai cô như một chú cún con.
“Chị đại, bây giờ tôi vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Chúng ta thật sự có con với nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc... Không đúng! Chị đại, tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ...”
“Chị đại, em và các cục cưng sẽ không rời bỏ tôi đúng không?”
Nhìn tay Hách Trung Văn đặt trên cánh tay của Nhan Nhã Tịnh, tay Lưu Thiên Hàn bỗng khựng lại một thoáng, đôi đũa đang cầm rơi loảng xoảng xuống bàn.
Tim đập hoảng loạn, ăn không vào nữa.
Lưu Thiên Hàn không nhìn về phíag Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn nữa: “Tôi còn có việc, về trước đây.”
Hách Trung Văn chỉ ước sao cái bóng đèn Lưu Thiên Hàn đi cho mau, nên không giữ anh lại. Anh ta ôm cánh tay Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại! Em nói xem cái đêm của năm năm trước, nếu em không lén rời đi thì tốt biết mấy, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau bao năm như vậy.”
Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng đẩy Hách Trung Văn ra: “Buổi tối hôm đó không phải là cậu bỏ đi trước sao?”
“Hả?” Hách Trung Văn sửng sốt, lời nói hôm nay của người phụ nữ tên Trương Vân kia lại vang vọng trong đầu anh ta.
Không lẽ, người ở cùng anh ta buổi tối hôm đó... đúng thật là Trương Vân?
Vậy còn chị đại...
Hách Trung Văn nhìn Nhan An Bảo đang bình tĩnh cầm đũa ăn bằng tay trái, lẽ nào chị đại đi vào phòng của cậu nhỏ?
Các bé cưng cũng là con của cậu nhỏ?
Vậy còn Nhan Vũ Trúc kia là sao nữa?
Hách Trung Văn còn chưa kịp hoàn hồn sau mớ hỗn độn thì lại nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói: “Hách béo, có vài lời tôi phải nói rõ ràng với cậu.”
“Tôi vẫn luôn xem cậu như một người bạn tốt, cũng sẽ chỉ là bạn mà thôi, cho dù An Bảo và An Mỹ...”
Hách Trung Văn không ngốc, nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, đương nhiên anh ta có thể đoán được tiếp theo cô sẽ từ chối ở bên anh ta.
Sắc mặt anh ta hơi tái đi, cố hết sức kéo ra một nụ cười cứng ngắc: “Chị đại, chúng ta tiếp tục ăn lẩu, ăn lẩu đi. Có gì nói sau.”
Nhan Nhã Tịnh biết Hách Trung Văn đang đánh trống lảng, nhưng những lời đó cô không thể không nói. Không thích một người mà lại gieo cho họ hy vọng là một chuyện tàn nhẫn.
Vừa định mở miệng nói thì di động của Nhan Nhã Tịnh đổ chuông như thể đang đòi mạng.
Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Cao Bắc Vinh: “Là bác sĩ Nhan đúng không? Bây giờ cô có rảnh không? Lưu Cửu bệnh nặng rồi, nếu có rảnh thì phiền cô đến đây một chuyến.”