Thấy cảnh tượng đó, Chiến Mục Hàng lập tức hiểu ra điều gì.
Khuôn mặt tuấn tú vốn đã lạnh lùng nay càng thêm u ám tựa như sắp đóng thành băng. Anh ta bước từng bước về phía trước, mỗi bước đi đều như mang theo nỗi hận nghiêng trời nghiêng đất.
Anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh, nghiến răng nói từng chữ: “Tô Thu Quỳnh, cô giết con tôi rồi!”
Chiến Mục Hàng không hề hét ầm hét loạn, cũng không phát điên. Giọng nói của anh ta bình tĩnh tới kỳ lạ, bình tĩnh tới mức chính bản thân Chiến Mục Hàng cũng cảm thấy lạ thường.
Nhưng càng bình tĩnh thì ẩn sâu bên dưới càng là sóng to gió lớn, càng là sự phẫn nộ tới huỷ thiên diệt địa.
Đôi môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên, hấp dẫn như một đoá hoa anh túc đang nở rộ. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia bỗng hiện lên hận ý.
Anh ta cao giọng rồi vươn tay ra bóp chặt lấy cổ Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, cô giết con tôi rồi, cô trả con cho tôi!”
Khi biết tin Tô Thu Quỳnh mang thai, trong lòng Chiến Mục Hàng bỗng thoáng chút vui mừng.
Thậm chí anh ta còn nghĩ rằng chỉ cần Tô Thu Quỳnh sinh hạ đứa trẻ này rồi ngoan ngoãn ở cạnh anh ta thì Chiến Mục Hàng có thể suy xét chuyện huỷ hôn với An Tình.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ không biết tốt xấu này lại tự mình quyết định giết chết cốt nhục của anh!
Sao cô ấy dám độc ác tới vậy!
Người phụ nữ này, rốt cuộc cô ấy có tim hay không!
Càng nghĩ càng hận, càng hận thì càng phẫn nộ, Chiến Mục Hàng không thể không chế được lực tay. Bây giờ anh ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chết đi, mọi người cùng chết đi!
Chết hết đi, bồi táng cho đứa trẻ bất hạnh của anh ta!
Tô Thu Quỳnh thực sự vẫn chưa giết chết đứa trẻ.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình đủ nhẫn tâm để bỏ đứa trẻ này nhưng tới cuối cùng, cô vẫn không thể để bác sĩ lấy đứa trẻ này ra được.
Tô Thu Quỳnh không rõ mình sợ hãi hay kích động nhưng trong phòng phẫu thuật, cơ thể của cô không nhịn được mà run lên.
Sau khi bình tĩnh một lúc, các bác sĩ mới đẩy cô ra ngoài.
Tô Thu Quỳnh không định để Chiến Mục Hàng biết chuyện mình chưa phá thai. Cô ấy nhếch mép cười lạnh: “Đúng vậy, Chiến Mục Hàng, tôi giết con anh rồi!”
“Anh muốn đi nhìn đứa trẻ đó không? Thi thể của nó vừa bị tôi vứt vào thùng rác đấy, anh có thể lục thùng rác mà tìm!”
Chiến Mục Hàng bị lời này của cô chọc điên rồi.
Thùng rác!
Cô ấy dám vứt con của bọn họ vào thùng rác!
Rốt cuộc tim của người phụ nữ này làm bằng gì vậy! sao cô ấy có thể nhẫn tâm giết chết cốt nhục của mình chứ!
Chiến Mục Hàng thật sự muốn vặn gãy cô Tô Thu Quỳnh, anh nghiến răng nghiến lợi nhưng tới cuối cùng phát hiện, mình thật sự không thể làm được.
Chiến Mục Hàng hận sự độc ác của Tô Thu Quỳnh rồi lại bắt đầu hận bản thân không biết tranh giành. Thật nực cười, nhìn khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch của Tô Thu Quỳnh, anh ta lại cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ rắn rết này!
Thấy Chiến Mục Hàng định bóp chết Tô Thu Quỳnh, hai đứa trẻ nhà Nhan Nhã Tịnh đều nôn nóng.
Nhan An Mỹ và Nhan An Bảo đồng thanh hét lên: “Người xấu, mau thả dì Thu Quỳnh ra!”
Người xấu?!
Chiến Mục Hàng càng cảm thấy nực cười.
Rốt cuộc ai mới là người xấu đây?! Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh kia đã giết chết con của anh ta, cô ấy mới là người xấu!
“Chiến Mục Hàng, anh mau thả Thu Quỳnh ra đi!” Nhan Nhã Tịnh cũng xông tới định kéo Chiến Mục Hàng ra.
Lúc nãy, Chiến Mục Hàng đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô sợ anh ta sẽ thật sự bóp chết Tô Thu Quỳnh.
“Chiến Mục Hàng, nếu anh cứ thế này thì Thu Quỳnh sẽ chết đó! Anh mau thả Thu Quỳnh ra!”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kéo được tay Chiến Mục Hàng ra thì anh ta đã dùng lực hất Nhan Nhã Tịnh ra ngoài.
Lực tay Tô Thu Quỳnh quá mạnh, nếu không nhờ Lưu Thiên Hàn kịp thời đỡ lấy Nhan Nhã Tịnh thì chắc chắn cô đã ngã oạch trên sàn rồi.
“Chiến Mục Hàng, anh bị điên à! anh mau thả Thu Quỳnh ra!” Thân thủ của Nhan Nhã Tịnh không tệ lắm nhưng nếu so với Chiến Mục Hàng thì vẫn còn thua kém khá xa.
Cô sợ nếu cứ tiếp tục thế này thì Tô Thu Quỳnh sẽ bị nghẹt thở mất. Cô vội vàng cầu xin Lưu Thiên Hàn: “Lục thiếu, anh hãy giúp em cứu Thu Quỳnh với! em không thể để Thu Quỳnh xảy ra chuyện được!”
Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn không định nhúng tay vào chuyện giữa Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng.
Nhưng hiện giờ, suýt chút nữa Chiến Mục Hàng đã hất ngã Nhan Nhã Tịnh, hơn nữa chính miệng Nhan Nhã Tịnh đã nhờ anh ra tay thì anh đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ được rồi.
Anh em như thể tay chân, nhưng nếu phải chọn giữa vợ và tay chân thì chắc chắn anh sẽ kiến định đứng về phía vợ.
“Chiến Mục Hàng, mau thả Tô Thu Quỳnh ra!”
Lưu Thiên Hàn thấy Chiến Mục Hàng vẫn không định thả Tô Thu Quỳnh ra liền vội vàng bước tới, dùng kỹ năng để buộc Chiến Mục Hàng phải buông Tô Thu Quỳnh ra.
Một bụng lửa giận của Chiến Mục Hàng không có nơi để trút, giờ đây Lưu Thiên Hàn lại đi lo chuyện bao đồng. Anh ta mặc kệ việc Lưu Thiên Hàn đánh nhau rất lợi hại mà vung tay đấm lên mặt Lưu Thiên Hàn.
“Cậu Lục, cẩn thận!”
Nhan Nhã Tịnh bị bộ dạng hung dữ của Chiến Mục Hàng doạ sợ, cô lo rằng Lưu Thiên Hàn sẽ chịu thiệt nhưng rõ ràng cô đã lo lắng dư thừa và đánh giá thấp năng lực chiến đấu của Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn còn phản ứng anh hơn cô, trong nháy mắt, anh đã né được đòn công kích của Chiến Mục Hàng.
Bây giờ Chiến Mục Hàng đã không còn quan tâm đối thủ là ai, chỉ cần đối phương là người sống thì anh ta đều tóm lấy đánh một trận để trút hết lửa giận.
Vậy nên, từng chiêu của Chiến Mục Hàng đều vô cùng mạnh, giống như đang cố giết Lưu Thiên Hàn.
Chiến Mục Hàng nổi giận phừng phừng, Lưu Thiên Hàn cũng không khá hơn.
Người phụ nữ mà anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thế mà Chiến Mục Hàng lại dám đẩy cô!
Vừa nãy nếu không phải anh kịp thời đỡ Nhan Nhã Tịnh thì chắc chắn cô sẽ ngã nhào!
Người phụ nữ của anh, làm gì có chuyện người khác muốn bắt nạt là bắt nạt?!
Thân thủ của Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng tương đương nhau nhưng hôm nay Chiến Mục Hàng quá tức giận nên ra đòn hơi loạn, cuối cùng chỉ có thể rơi vào thế hạ phong.
Sau một trận đánh, cả người Chiến Mục Hàng đều bầm tím khắp nơi. Lưu Thiên Hàn đỡ hơn một chút nhưng khoé môi cũng bị Chiến Mục Hàng đấm một cú nên hơi sưng đỏ.
Thấy khoé miệng Lưu Thiên Hàn bị thương, Nhan Nhã Tịnh đau lòng khôn xiết. cô tức giận nhìn về phía Chiến Mục Hàng, Lưu Thiên Hàn đẹp trai như thế mà anh ta dám đánh lên mặt Lưu Thiên Hàn, hèn gì bị ghét!
Được rồi, quả thật Nhan Nhã Tịnh có hơi thiên vị người đàn ông của mình. Mặt Lưu Thiên Hàn chỉ bị thương một chỗ, còn mặt Chiến Mục Hàng lại bị xanh đỏ chi chít kìa kìa.
Hai đứa trẻ cũng là cao thủ bao che, đặc biệt là Nhan An Mỹ. Bé tức giận trừng mắt nhìn Chiến Mục Hàng: “Người xấu! Chú bắt nạt ông cậu, chú chính là người xấu!”
Chiến Mục Hàng cảm thấy vô cùng bất mãn, rõ ràng anh ta mới là người bị Lưu Thiên Hàn bắt nạt đó được không!
Nếu anh ta và Tô Thu Quỳnh cũng có một đứa con gái thì con bé nhất định sẽ đứng về phía anh chứ không bảo anh là người xấu!
Người đàn ông không có con gái thì chịu bất công thôi. Nghĩ tới đứa trẻ mà Tô Thu Quỳnh vừa phá, Chiến Mục Hàng vừa đau lòng vừa tức giận.
Anh ta trầm mặt, còn tức giận liếc nhìn Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, cô giết con của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá!”