Cô là muốn cùng với Lưu Thiên Hàn bên nhau dài lâu, để người trên toàn thế giới đều biết anh là người đàn ông của cô.
Nhưng không phải bây giờ.
Bây giờ người trên toàn thế giới đều cho rằng anh là Lưu Gia Thành, để người ta biết hai bọn họ ở bên nhau, người ta sẽ chỉ cảm thấy bọn họ là anh chồng em dâu loạn luân.
Cô thì sao cũng được, nhưng danh tiếng của nhà họ Lưu không thể bị huỷ hoại trong tay cô, hơn nữa, trên vai Lưu Thiên Hàn còn phải gánh vác cả Lưu Thị, loại chuyện xấu như vậy sẽ triệt để phá huỷ anh.
Chỉ có khi nào anh nhớ được lại hết thảy, anh khôi phục lại thân phận Lưu Thiên Hàn, thì quan hệ của bọn họ mới có thể ra ánh sáng được.
Thật ra Lưu Thiên Hàn rất muốn người trên toàn thế giới đều biết Nhan Nhã Tịnh là người phụ nữ của anh, nhưng Nhan Nhã Tịnh đã dặn đi dặn lại nhiều lần, là mối quan hệ của bọn họ không thể lộ ra, lại thêm nhìn thấy bộ dạng khẩn trương đó của cô, lời đến bên miệng đành cứng nhắc quẹo lại, sửa thành, "Mẹ, mẹ cảm thấy nhà họ Thẩm sẽ nuôi cháu giúp nhà họ Lưu chúng ta sao?"
Thịnh Vân Hiên đương nhiên biết lời này của Lưu Thiên Hàn là chỉ việc Nhan Nhã Tịnh mang theo An Bảo và An Mỹ, nhà họ Thẩm sẽ không đón nhận bọn chúng, nhưng bà không đồng ý với lời nói của Lưu Thiên Hàn.
"Thẩm Quyện có biết về chuyện của An Bảo với An Mỹ, nó nói nó không để tâm! Hơn nữa bé cưng nhà chúng ta đáng yêu như vậy, người nhà họ Thẩm sao có thể không thích! An Bảo và An Mỹ của chúng ta lại không cần tranh tài sản của nhà họ Thẩm bọn họ, dù sao mọi thứ của nhà họ Lưu chúng ta về sau đều thuộc về bọn nhỏ!"
"Mẹ, con không tin là nhà họ Thẩm sẽ đón nhận An Bảo và An Mỹ mà không có chút ngăn cách nào!" Lưu Thiên Hạn lạnh mặt nói ra từng câu từng chữ.
"Gia Thành, mẹ nói con quản nhiều như vậy làm gì?!" Lưu Thiên Hàn thường ngày tích chữ như vàng, Thịnh Vân Hiên còn chê anh cả ngày không thả được quả rắm, bây giờ anh nói được mấy câu thì bà lại ghét bỏ, "Việc mẹ làm mai cho Nhã Tịnh, không cần con quản! Bây giờ, con tự lo cho mình trước đi!"
"Ông nội của Tư Mỹ mới vừa mất, trong thời gian ngắn các con cũng không cách nào tổ chức lễ cưới được, hay là các con đi đăng ký kết hôn trước đi!"
"Anh Gia Thành..." Cung Tư Mỹ đầy mặt mong chờ nhìn Lưu Thiên Hàn, tuy rằng Lưu Thiên Hàn đã nói chia tay với cô ta, nhưng nếu Lưu Thiên Hàn đồng ý với Thịnh Vân Hiên cùng cô ta đi đăng ký kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.
"Mẹ, con sẽ không đăng ký kết hôn với Cung Tư Mỹ!"
"Cái gì! Gia Thành, lời này của con là ý gì?" Thịnh Vân Hiên nhịn không được kinh ngạc kêu lên, theo như bà thấy, việc anh và Cung Tư Mỹ kết hôn đã chắc như đinh đóng cột, anh trước giờ cũng im lặng thừa nhận, làm thế nào bà cũng không ngờ được anh lại mở miệng phản đối.
"Anh Gia Thành, anh bình tĩnh một chút! Anh đừng chọc giận mẹ được không?" Cung Tư Mỹ khẽ kéo tay áo của Lưu Thiên Hàn, chỉ sợ Lưu Thiên Hàn nói ra việc bọn họ đã chia tay.
"Mẹ, con với Cung Tư Mỹ đã chia tay rồi!"
Nhan Nhã Tịnh không đồng ý công khai mối quan hệ của bọn họ, nhưng không có nghĩa là anh không thể công bố việc anh và Cung Tư Mỹ đã chia tay.
Coi như không nhìn thấy vẻ chấn kinh của Thịnh Vân Hiên mà nét đau khổ trong mắt Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn nói tiếp từng câu từng chữ, "Mẹ, con không yêu Cung Tư Mỹ, con sẽ không cưới một người mà con không yêu, cho nên bọn con không thể kết hôn!"
"Gia Thành, con vừa mới nói gì? Có phải mẹ nghe nhầm rồi không?" Thịnh Vân Hiên nhịn không được hỏi Lưu Thiên Hàn.
"Mẹ, con có người mình thích rồi, con phát hiện người con thích là người khác, con không thể khiến Cung Tư Mỹ bị lỡ làng."
"Anh Gia Thành..."
Lưu Thiên Hàn không chừa cho cô ta chút thể diện nào, Cung Tư Mỹ khó chịu rơi nước mắt.
Nhưng đàn ông ấy mà, khi không yêu một ai đó thì tàn nhẫn nhất, chớ nói chi là nước mắt, cho dù cô ta có chảy đầy mặt máu, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.
Cao Bắc Vinh còn mừng hơn cả người trong cuộc, anh ta mờ ám đá lông nheo với Lưu Thiên Hàn, "Anh hai Lưu, làm tốt lắm!"
Thịnh Vân Hiên ngẩng mặt lên, vừa hay nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình này của Cao Bắc Vinh, mí mắt bà nhịn không được co giật một cái, thoắt cái như đánh hơi thấy mùi vị gì đó không bình thường.
Bà hy vọng là giác quan thứ sáu nhạy cảm của bà sai rồi, ai ngờ một giây sau bà lại nhìn thấy, đứa con trai ít nói ít cười trước giờ của bà đáp trả lại Cao Bắc Vinh... một nụ cười sủng nịnh.
Đằng!
Thịnh Vân Hiên từ trên ghế đứng bật dậy, chẳng lẽ nào, người mà đứa con trai yêu quý của bà thích, chính là Cao Bắc Vinh?!
Thịnh Vân Hiên ra sức đè lại trái tim như muốn vọt ra ngoài của mình, bà chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn và Cao Bắc Vinh, nhưng dường như hai người bọn họ không có cảm giác với cái nhìn chăm chú của bà, Cao Bắc Vinh vẫn như trước làm những động tác nhỏ như mắt qua mày lại các kiểu với Lưu Thiên Hàn, còn Lưu Thiên Hàn thì đối với anh ta hoàn toàn là một bộ dung túng và sủng nịnh.
Dạo gần đây Thịnh Vân Hiên bị tiểu thuyết đam mỹ đầu độc sâu sắc, nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa con trai mình và Cao Bắc Vinh bà lại rầm một tiếng ngã lại trên ghế.
Đây rõ rành rành chính là phiên bản đời thực của tiểu thuyết hư cấu ngọt ngào bá đạo công với ôn nhu thụ mà!
Chẳng lẽ, lúc đầu khi con trai yêu quý của bà ở bên Cung Tư Mỹ là do nó chưa phát hiện ra chân tâm của mình? Bây giờ phát hiện ra Cao Bắc Vinh mới là chân ái của nó, nó bèn không chút do dự đá văng Cung Tư Mỹ?!
Thịnh Vân Hiên đau thương ngập tràn trong lòng, hoàn toàn không còn tâm tình tiếp tục chơi mạt chược nữa, bà lại không thể làm cho rõ việc này, vạn nhất, vốn dĩ hai đứa nó mới nảy chút mầm thôi, sau khi bà khơi ra lại biến thành lửa lan đồng cỏ thì biết phải làm sao?
Thịnh Vân Hiên càng nghĩ càng khó chịu, bà ra sức đấm ngực một chút, thở không ra hơi nói, "Bỏ đi, chuyện này về sau lại nói, trước để cho mẹ một mình yên tĩnh chút đã."
"Mẹ, sắc mặt mẹ nhìn không được tốt lắm, để con đưa mẹ về nhà nhé?" Cung Tư Mỹ thân thiết đỡ lấy Thịnh Vân Hiên, quan tâm nói.
Thịnh Vân Hiên khẽ gật đầu, bà vừa vịn lấy cánh tay của Cung Tư Mỹ thì nghe thấy Cao Bắc Vinh ngọt ngọt ngào ngào nói với Lưu Thiên Hàn, "Anh hai Lưu, tôi đưa anh về nhà."
Chân Thịnh Vân Hiên nhũn cả ra, thiếu chút ngã xuống sàn.
Nhìn mà coi, nhìn mà coi, bà liền biết là hai người này quan hệ không trong sáng mà!
Nhưng tại sao lại là Cao Bắc Vinh đưa con trai yêu quý của bà về nhà nhỉ?
Không phải đều là đàn ông đưa phụ nữ về nhà sao?
Không lẽ nào trong mối quan hệ này, Cao Bắc Vinh mới là bá đạo công, con trai yêu quý của bà là... là tiểu thụ!
Thịnh Vân Hiên cảm thấy cả người đều không khoẻ, khi đi ra khỏi phòng bao, bà lặp đi lặp lại nói với Cung Tư Mỹ, "Tư Mỹ, con nhất định không được từ bỏ Gia Thành đâu đấy! Con nhất định phải kéo nó về đúng đường! "
Cung Tư Mỹ trịnh trọng hứa hẹn, "Mẹ, mẹ yên tâm, đời này của con, sống là người của anh Gia Thành, chết là ma của anh Gia Thành, con sẽ không vì anh Gia Thành nhất thời hồ đồ mà buông tay đâu!"
Lưu Thiên Hàn không có về cùng Cao Bắc Vinh, vì anh phải tính sổ với Nhan Nhã Tịnh.
Nhạc Dũng chỉ sợ bị Lưu Vấn tiếp tục quấn lấy, Thịnh Vân Hiên vừa rời đi, anh ta liền giống như đạp bánh xe phong hoả mà mau chóng xông ra khỏi Lam Điều.
Lưu Vấn vẫn chưa thực hiện được nghiệp lớn tán đổ Nhạc Dũng, đương nhiên không chịu để bị Nhạc Dũng bỏ lại, cũng đuổi theo ra như lửa cháy sau lưng.
Trong phòng bao lúc này chỉ còn lại Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vô thức cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút lạnh.
Cô cứng ngắc nặn ra một nụ cười với anh, "Anh Hai, anh sao vậy? Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó?"
"Em rất thích Cậu Thẩm đó? Hả? Em còn muốn đi xem mắt Cậu Thẩm đó?!"