Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta nhướng nhướng mày, nhìn Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống: “Nhan Nhã Tịnh, chúc mừng cô nhé, chúc mừng cô tuần sau sẽ trở thành bà Ngô rồi!”

“À không, ngay tối hôm nay thôi cô đã được coi là bà Ngô rồi. Lấy giấy chứng nhận kết hôn rất quan trọng, hôn nhân thực tế cũng rất quan trọng. Nhã Tịnh à, chúc mừng cô tiếp theo đây sẽ có một đêm cả đời khó quên.”

Nhan Vũ Trúc cụp mắt, lấy ra một cái bình từ trong túi xách của cô ta, “Nhan Nhã Tịnh, tặng cho cô, quà mừng hôn lễ của cô và Ngô Minh Triết.”

“Nhan Nhã Tịnh, có phải rất cảm động không? Hai chúng ta đấu tới cô sống tôi chết, vậy mà lúc cô kết hôn tôi vẫn còn hào phóng tặng cô quà, chính bản thân tôi còn thấy cảm động nữa đấy.”

Trên cái bình này chẳng có tên, Nhan Nhã Tịnh không nhìn ra bên trong đựng cái gì, nhưng cô dùng đầu ngón chân cũng đoán được ra, bên trong này chắc chắn không phải thứ gì tốt lành.

Nhan Nhã Tịnh không nhận cái bình trong tay Nhan Vũ Trúc, bình thản ngước mắt lên: “Nhan Vũ Trúc, cảm ơn ý tốt của chị. Có điều, ý tốt của chị, tôi không muốn nhận.”

Nhan Nhã Tịnh lười làm ra vẻ với Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc cũng chẳng giả vờ làm chị gái tốt nữa, cô ta ương ngạnh nhét cái bình vào tay Nhan Nhã Tịnh. Thấy Nhan Nhã Tịnh định ném cái bình đi, cô ta cười với vẻ bất thiện: “Đừng! Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có vứt cái bình đó đi! Cô phải biết cái cô ném đi không chỉ là một cái bình thôi đâu, mà là cả cái mạng nhỏ của Nhan Minh Tự đấy!”

Đầu ngón tay của Nhan Nhã Tịnh không kìm nổi mà run run, cuối cùng vẫn không ném cái bình kia đi.

Thấy Nhan Nhã Tịnh ngoan ngoãn cầm chặt chiếc bình, nụ cười của Nhan Vũ Trúc càng thêm tùy tiện: “Nhan Nhã Tịnh, có phải cô rất muốn biết bên trong này có cái gì đúng không? Nếu như đây đã là quà cưới tôi tặng cho cô, tôi cũng chẳng giấu cô nữa.”

“Thứ này có thể khiến cho đêm tân hôn của cô càng thêm tuyệt vời. Đêm tiệc từ thiện lần trước, thứ Bùi Ninh Hinh bị Ngô Long ép uống chính là thứ này. Đáng tiếc tôi chuẩn bị cho cô một viên mà cô còn chưa được ăn đấy.”

“Nhưng mà cũng không sao, lần trước cô lỡ mất một viên, còn lần này là cả một bình. Nhan Nhã Tịnh, uống đi, tôi bảo đảm tư vị đêm nay, cả đời cô khó quên!”

Giọng của Nhan Vũ Trúc nghe dịu dàng động lòng người, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại thấy như có một con rắn độc đang quấn chặt lấy trái tim của cô.

Loại thuốc mà Bùi Ninh Hinh uống phải trong đêm tiệc từ thiện đợt trước, về sau Nhan Nhã Tịnh cũng có nghe nói. Nghe nói đêm hôm ấy Bùi Ninh Hinh chảy rất nhiều máu, bị đưa tới bệnh viện, cấp cứu mấy tiếng đồng hồ mới bảo toàn được tính mạng.

Cô không biết đêm hôm ấy Bùi Ninh Hinh đã uống bao nhiêu thứ này, nhưng trong lòng cô rõ ràng, nếu như tối nay cô uống hết cả bình này, còn phát sinh quan hệ với Ngô Minh Triết, chỉ e là sẽ trực tiếp băng huyết, dù có là thần tiên cũng chẳng cứu nổi.

“Làm sao? Không muốn uống à?”

Nhan Vũ Trúc híp mắt lại, ánh mắt ác độc, hệt như ghim từng cây kim lên người Nhan Nhã Tịnh: “Không dám uống cũng không sao, bây giờ tôi sẽ để Quang Khải chặt đứt chân của Nhan Minh Tự!”



“Nhan Vũ Trúc, cô quá đê tiện!”

Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm Nhan Vũ Trúc, gắn từng câu từng chữ: “Nhan Vũ Trúc, thứ đồ này tôi uống, Ngô Minh Triết, tôi gả. Nhưng tôi hy vọng mấy người có thể tuân thủ lời hứa, thả Minh Tự ra!”

Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh mở chiếc bình đang đóng chặt ra, đổ tất cả mọi thứ có trong bình vào trong miệng.

Lúc Nhan Nhã Tịnh uống mấy cái này, cô đã đếm qua, trong bình này có mười mấy viên, loại đồ này rất mạnh, đêm nay cô thật sự không chạy thoát nổi rồi.

Thực ra, băng huyết gì đó, khi đã không còn màng tới sống chết nữa rồi, Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng để ý mấy.

Cô chỉ sợ bị thứ đồ này khống chế rồi, cố sẽ giống như một con vật vậy, chủ động quấn lấy Ngô Minh Triết, làm mấy việc khiến bản thân cô cũng thấy ghê tởm.

Thấy Nhan Nhã Tịnh nuốt hết cả bình, khóe miệng Nhan Vũ Trúc nở nụ cười rất hài lòng.

“Nhan Nhã Tịnh, cô yên tâm, cái tôi muốn là khiến cô không ngóc đầu lên nổi! Nhan Minh Tự cũng chỉ là loại sống dở chết dở thôi, cậu ta sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi cả! Chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo Ngô Minh Triết, tôi bảo đảm, cậu ta sẽ bình an không chút tổn hại!”

Nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh vì thứ thuốc kia mà nhiễm một màu hồng hương sắc tươi tắn, Nhan Vũ Trúc vui vẻ suýt cười thành tiếng.

Đêm hôm nay, Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn bị hủy rồi!

Đêm hội từ thiện lần trước cô ta uống nhầm một ly xoài ép có chứa thứ thuốc này. Tự cô ta cho rằng bản thân có sức tự kiềm chế rất kinh người, nhưng cũng phải đi tìm một người đàn ông điên cuồng một đêm.

Lần này Nhan Nhã Tịnh uống một lúc nhiều như vậy, đừng hòng làm liệt nữ trinh tiết gì nữa!

Đêm hôm ấy cô ta trải qua cùng một người đàn ông bình thường mà xuất huyết rất nhiều, còn bị nhiễm chút bệnh phụ khoa phiền phức.

Mà đêm nay Nhan Nhã Tịnh còn gặp phải kiểu biến thái như Ngô Minh Triết, chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu, cho dù không bị dày vò chết cũng sẽ để lại căn bệnh khó mà chữa khỏi.

Tới lúc ấy, tấm thân đã tàn nát của Nhan Nhã Tịnh, dựa vào gì để tranh Lưu Thiên Hàn với cô ta nữa!

Người đàn ông cô ta yêu, dù trong lòng hay trong mắt đều chỉ có thể có một mình Nhan Vũ Trúc cô ta thôi, loại ngu xuẩn như Nhan Nhã Tịnh có là cái thá gì!



Nhan Vũ Trúc sốt sắng muốn nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh không ngóc đầu dậy nổi, bèn vội vàng nhắc nhở Thanh Thiên Bội và Nhan Thành Lâm: “Ba, mẹ, chắc chắn cậu cả nhà họ Ngô đang sốt ruột đợi rồi, hai người còn không mau đưa Nhã Tịnh đi!”

Nhan Vũ Trúc vừa nói xong, điện thoại của Thanh Thiên Bội đã reo.

Gọi điện thoại xong, Thanh Thiên Bội vui mừng đặt điện thoại xuống: “Nhã Tịnh, để bọn dì đưa con đi, tài xế nhà họ Ngô đã đợi bên ngoài rồi.”

Tài xế nhà họ Ngô đã tới rồi sao…

Nhan Nhã Tịnh quay đầu, nhìn bầu trời đen kịt, cô bỗng có xúc động muốn trốn thoát ngay bây giờ. Nhưng nghĩ tới chàng trai đã gọi cô là chị gần 20 năm, cuối cùng cô vẫn đè nén xúc động lâm trận muốn bỏ chạy của mình.

Minh Tự, chị gái thực sự là đồ nhát gan, có một số chuyện chị cũng sẽ sợ, chị không muốn bị hủy hoại trong tay đám người như Ngô Minh Triết và nhà họ Nhan, nhưng chị càng muốn em được sống tốt.

Minh Tự, nếu như tối hôm nay đã định sẵn là kiếp nạn của chị, nếu chị đã không tránh được, vậy thì chị hy vọng, em có thể mau chóng tỉnh lại.

Không cần áy náy, cũng không cần báo thù cho chị, chị chỉ hy vọng em có thể sống cho tốt, cũng sống thay cho cả phần của chị nữa.

Tối nay, Nhan Nhã Tịnh mặc một chiếc áo khoác nỉ dày, vậy mà lúc đi trong sân vẫn cảm thấy hơi lạnh.


Cô nghĩ, chắc là lạnh lòng rồi, trái tim đã nguội lạnh thì áo dù có dày tới đâu cũng chẳng sưởi ấm được con tim đã băng giá.


Thực ra Nhan Nhã Tịnh còn muốn gọi điện cho Tô Thu Quỳnh và hai đứa nhỏ, nhưng Nhan Vũ Trúc sợ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên cô ta cứng rắn cướp luôn điện thoại của cô.


Nhan Vũ Trúc vừa lấy được điện thoại của cô đã lập tức đăng nhập vào Zalo của cô.


Tuy rằng Nhan Vũ Trúc không kết bạn với Lưu Thiên Hàn nhưng cô ta vừa nhìn tên Zalo Lưu Cửu là biết ngay đó là Lưu Thiên Hàn.


Nhan Vũ Trúc hận nghiến răng nghiến lợi, cô quen biết Lưu Thiên Hàn những năm năm mà anh cũng chưa từng kết bạn Zalo với cô. Không ngờ Nhan Nhã Tịnh mới quen anh một tháng thôi đã kết bạn Zalo với anh rồi.


Nhan Vũ Trúc tức tốc mở cuộc trò chuyện ra, gửi đi một dòng tin nhắn.


“Chúng ta, đoạn tuyệt từ đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK