Toàn bộ người ở Vân Hải đều biết Tô Thu Quỳnh yêu Chiến Mục Hàng nhiều như thế nào, cản trở lớn nhất giữa Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh chính là An Tình. Bây giờ Chiến Mục Hàng chấp nhận bỏ An Tình qua một bên, liệu Tô Thu Quỳnh sẽ quay đầu lại chứ?
Chiến Mục Hàng còn căng thẳng hơn Lâm Tiêu nhiều, anh ta cũng đã nhượng bộ đến mức này rồi, nếu như Tô Thu Quỳnh còn không đồng ý thì thật sự anh ta đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
"Tái hôn?"
Tô Thu Quỳnh mỉm cười, bên trong đôi mắt đẹp long lanh rúng động lòng người kia mang theo một vẻ xa cách cùng ghét bỏ rõ ràng: "Chiến Mục Hàng, là ai cho anh cái dũng cảm để nói mấy lời này với tôi vậy?"
"Tôi ly dị với anh chính là đã thoát ra được bể khổ, sao tôi có thể nghĩ không thông rồi tự đào hố chôn mình, cho anh có cơ hội ngày ngày chán ghét tôi thêm nữa chứ? Xin lỗi, khẩu vị của tôi không mặn như vậy đâu."
"Tô Thu Quỳnh!"
Chiến Mục Hàng giận đến tím người. Trong suy nghĩ của anh ta, thì anh ta đã bằng lòng vì Tô Thu Quỳnh mà bỏ An Tình, đã hạ cái tôi của mình xuống để mong người kia suy nghĩ lại, đây đã là giới hạn của anh ta rồi. Người phụ nữ không biết nặng nhẹ này còn muốn anh ta phải nhượng bộ như nào nữa chứ?
Anh ta càng giận, cũng biết rõ cô gái này không biết một vừa hai phải, nhưng anh ta vẫn không buông bỏ được cô!
Chiến Mục Hàng gọi to tên của Tô Thu Quỳnh như vậy, một là để bày tỏ cơn tức tối trong lòng mình, bên cạnh đó cũng là vì muốn kéo về được một chút cảm giác mình đang tồn tại.
Nhưng mà, Tô Thu Quỳnh lại thẳng thừng không hề để ý tới sự tồn tại của anh ta, cô âm thầm giữ khoảng cách giữa môi mình với Lâm Tiêu xa một chút, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Chiến Mục Hàng tức đến suýt nổ phổi.
"Lâm Tiêu, tối nay chúng ta ở lại chỗ này của em đi, em đi xả nước, lát nữa tắm cho anh."
Tô Thu Quỳnh biết mình nói thế là có hơi quá trớn, đang lợi dụng Lâm Tiêu. Nhưng nếu không nói nghe có vẻ mờ ám, phóng đãng như thế thì Chiến Mục Hàng sẽ không dễ cút xéo dễ dàng được.
"Tô Thu Quỳnh!"
Chiến Mục Hàng tiến tới tóm lấy cổ tay của Tô Thu Quỳnh, cô gái này còn chưa từng tắm cho anh ta bao giờ đâu, vậy mà bây giờ lại muốn tắm cho Lâm Tiêu?
Có phải là tắm cho Lâm Tiêu xong, cô sẽ còn không biết nhục nhã mà hầu hạ luôn cho Lâm Tiêu hay không?
Nghĩ tới cảnh Tô Thu Quỳnh tận lực lấy lòng Lâm Tiêu trong phòng tắm, cơn ghen của Chiến Mục Hàng hoàn toàn bùng nổ.
Anh ta muốn đoạt lấy Tô Thu Quỳnh, cho dù cô có ám muội trong phòng tắm cùng với đàn ông thì kẻ đó cũng chỉ có thể là Chiến Mục Hàng anh ta mà thôi.
Nhưng Lâm Tiêu lại đứng ra che chắn cho Tô Thu Quỳnh không một khe hở, Chiến Mục Hàng hoàn toàn không thể đoạt lại Tô Thu Quỳnh được.
"Chiến Mục Hàng, còn không mau cút đi?" Tô Thu Quỳnh lạnh lùng nhìn Chiến Mục Hàng, rõ ràng là biểu cảm đã lạnh lùng như vậy rồi nhưng trên khóe môi cô vẫn có thể duy trì nụ cười.
"Sao hả, anh muốn xem cảnh tôi tắm cho Lâm Tiêu à? Xin lỗi nha, tôi nghĩ khẩu vị của Lâm Tiêu không mặn như vậy đâu!"
Chiến Mục Hàng tức đến mức nghiến răng nghe ken két, sao anh ta lại không cắn chết Tô Thu Quỳnh đi cho rồi!
Anh ta cũng biết người ta đang muốn tắm rửa mà mình lại ngồi lì chỗ này không đi thì đúng là có hơi mặt dày thật. Nhưng mà cho dù có phải lột sạch lớp da trên mặt thì tối nay Lâm Tiêu cũng đừng hòng để cho Tô Thu Quỳnh tắm cho mình được!
Cửa lớn của căn hộ bỗng bị đẩy ra, Nhan Nhã Tịnh cầm một chùm chìa khóa đứng ở cửa ra vào, còn có bóng dáng của Lưu Thiên Hàn đứng ở sau lưng cô.
Nhan Nhã Tịnh đay nghiến lườm Chiến Mục Hàng một cái, người này xuất hiện ở chung cư của cô và Tô Thu Quỳnh, dùng ngón chân suy nghĩ thôi cũng biết ý đồ của anh ta tới đây là không có gì tốt đẹp rồi.
Nhưng mà hiện tại Tô Thu Quỳnh lại đang ngồi trong lòng của Lâm Tiêu, có vẻ tối nay Lâm Tiêu đang chiếm lợi thế rồi.
Nhìn Lâm Tiêu đang ôm chặt người đẹp trong lòng, Nhan Nhã Tịnh thầm cảm thán một câu trong lòng: Lâm Tiêu, làm tốt lắm, chọc tức cái tên khốn nạn Chiến Mục Hàng đó đi.
Nhớ tới mục đích trở về là để xử lý vết thương cho Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh vội vã chạy tới chỗ Tô Thu Quỳnh: "Thu Quỳnh, vào trong phòng để mình kiểm tra vết thương của cậu đi."
Chiến Mục Hàng ngẩn ra: "Cô ấy bị thương sao?"
Nói xong câu này, anh ta mới vội vã ngó về phía Tô Thu Quỳnh xem xét, cố gắng kiểm tra xem rốt cuộc Tô Thu Quỳnh đã bị thương ở chỗ nào.
Tối nay Tô Thu Quỳnh mặc bộ quần áo màu đen, cho dù có bị thương chảy máu cũng không dễ nhìn ra được, nhưng mà Chiến Mục Hàng vẫn rất để tâm tới vết thương của Tô Thu Quỳnh.
Đầu gối của cô bị thương rồi.
Lớp vải trên đầu gối của cô rõ ràng bị xước, bên trên còn có chút ẩm ướt. Dĩ nhiên đó không phải là nước, mà là máu của Tô Thu Quỳnh.
"Tô Thu Quỳnh, nói cho anh biết là ai làm em bị thương? Anh giết chết nó!"
Lần này động tác của Chiến Mục Hàng quá nhanh, tay của Tô Thu Quỳnh đã nhanh chóng bị anh ta tóm được. Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng gạt tay đang nắm Tô Thu Quỳnh của người kia ra, nhìn cô cứ như gà mẹ đang bảo vệ gà con mà che chắn cho Tô Thu Quỳnh ở phía sau.
"Chiến Mục Hàng, chuyện của Thu Quỳnh không mượn anh xen vào!" Nói xong, cô sải bước kéo tay của Tô Thu Quỳnh vào trong phòng.
"Không được! Anh nhất định phải kiểm tra vết thương của em!" Chiến Mục Hàng vẫn đuổi theo không buông, không đích thân kiểm tra vết thương của Tô Thu Quỳnh khiến anh ta không thể an tâm được.
Nhan Nhã Tịnh bị Chiến Mục Hàng làm phiền đến bực, cô quay mặt nhìn qua phía của Lưu Thiên Hàn, nói: "Anh Lưu, anh có thể giúp em ném những người không liên quan ra ngoài được không?"
Không cần Lưu Thiên Hàn ném, Lâm Tiêu cũng đã muốn ném Chiến Mục Hàng đi rồi.
Chiến Mục Hàng thoát khỏi sự kìm hãm của Lâm Tiêu, tức giận nhìn Lưu Thiên Hàn: "Lưu Cửu, nếu như cậu dám ngăn tôi, tôi tuyệt giao với cậu!"
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, Chiến Thất đúng là nghiêm túc thật rồi, lại còn mang cả chuyện tuyệt giao ra uy hiếp anh nữa!
Nhan Nhã Tịnh liếc mắt đưa tình về phía của Lưu Thiên Hàn, nói: "Chồng yêu, phiền anh ném những người không có liên quan ra ngoài được không?'
Nghe xong lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn ngay lập tức như hít phải thuốc lắc, cả người nạp đầy sức chiến đấu.
Anh lạnh lùng nhíu mày nhìn Chiến Mục Hàng: "Chiến Thất, giữa chúng ta có tình bạn gì sao?'
Chiến Mục Hàng: "..."
Cuối cùng, Chiến Mục Hàng dù không cam tâm nhưng vẫn bị Lưu Thiên Hàn vô tình ném thẳng ra ngoài.
Chiến Mục Hàng tức giận đến nổ phổi, đều bị nghiện thói trọng sắc khinh bạn rồi chứ gì?
Bọn họ biết trọng sắc khinh bạn, anh ta cũng biết!
Nhưng nhớ tới vết thương ở đầu gối của Tô Thu Quỳnh cùng với gương mặt rõ ràng bị sưng lên nhưng lại bị anh ta ngó lơ đó của cô, trong lòng Chiến Mục Hàng lại bị xé rách đau đớn.
Mặc dù anh ta luôn bị chọc tức đến mức mất lí trí ở trước mặt Tô Thu Quỳnh, nhưng chỉ số thông minh của anh ta vẫn có.
Đêm nay Tô Thu Quỳnh bị người ta làm bị thương.
Tấm hình đó nhìn qua thì trông phóng đãng không thể miêu tả, nhưng thực chất cô nhất định là bị ép buộc.
Bỗng chốc, bên tai Chiến Mục Hàng lại vang lên lời nói của Minh Quân: "Đại ca, ở trong ngục giam cô Tô đã từng bị rất nhiều người đàn ông bắt nạt, nhưng liều chết không chịu thuận theo, còn cắn lưỡi tự sát."
Đêm nay bị nhiều kẻ xấu ức hiếp như vậy, một Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo như thế nhất định chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát thêm lần nữa!
Nhưng vào lúc cô đau đớn đến mức không thiết sống, anh ta lại không ở bên cạnh che chở cho cô. Thứ mà anh ta cho cô, chỉ có sự châm biếm và nhục nhã.
Thậm chí còn ép cô phải dùng cách thức khuất nhục nhất mà hầu hạ mình.
Anh ta như thế, có khác gì những gã đàn ông đã ức hiếp cô đâu chứ?
Chả trách anh ta lại khiến cô ghê tởm đến vậy, anh ta thật sự không phải người!
Chiến Mục Hàng bỗng xoay người, từng bước một đi lên lầu, lần nữa quay trở lại căn hộ của Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh.
Xin lỗi cũng được, quỳ xuống cũng được. Anh ta muốn cho mình thêm một cơ hội nữa!
Tô Thu Quỳnh, lần này, em đừng hòng hất tay anh ra thêm lần nữa!\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e