Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sức quan sát của Nhan Nhã Tịnh vẫn rất tốt, cô nắm bắt chính xác được Lưu Thiên Hàn đang khó chịu.

Cô thầm thở dài bất đắc dĩ, cho dù anh Lưu bị mất trí nhớ nhưng tật xấu hay ghen vẫn không hề thay đổi!

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ thu hồi tầm mắt từ trên người Lưu Thiên Hàn, vừa định nói với Hách Trung Văn rằng mình không đi, không cần phiền phức như vậy đâu, thì Hách Trung Văn đã nói với Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai, cậu muốn ở lại dùng bữa cùng với bọn cháu à?”

Rõ ràng là lời này của Hách Trung Văn rất không hoan nghênh Lưu Thiên Hàn ở lại dùng bữa với bọn họ. Anh ta đang đuổi khéo khách đi.

Nhưng Lưu Thiên Hàn làm bộ không nghe ra, anh lạnh lùng nhướn mi: “Ừ.”

Hách Trung Văn: “...” Cháu làm bữa tối tình yêu cho chị đại và hai cục cưng đấy, ai mượn cậu tới ăn!

Nhưng khi đối diện với ánh mắt giống như nhũ băng của Lưu Thiên Hàn, cuối cùng Hách Trung Văn cũng không thốt ra khỏi miệng.

Cuối cùng, Nhan Nhã Tịnh vẫn không thể đi dạo siêu thị với Hách Trung Văn được. Bởi vì lúc cô vẫn chưa nghĩ ra cách đuổi cái bóng đèn lớn là Hách Trung Văn này đi, thì Lâm Tư Hãn đã xách theo một túi đầy ắp nguyên liệu nấu ăn đến.

Cậu ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, rồi lại nhìn Nhan An Mỹ đang nằm trong lòng Hách Trung Văn. Vành mắt bỗng đỏ bừng, đi đến nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ.

“An Mỹ à, chú đã nghe nói chuyện hôm nay rồi, cháu không sao chứ?”

Nhan An Mỹ cũng không ngờ Lâm Tư Hãn sẽ đến, không khỏi giật mình, nhưng cô bé vẫn lễ phép trả lời: “Cháu không sao cả, cảm ơn chú Lâm đã quan tâm.”

“Đứa nhỏ ngốc này, chú và mẹ cháu sắp đăng ký kết hôn rồi mà còn gọi là chú!” Lâm Tư Hãn như bị thần diễn nhập, cậu ta ngẩng mặt lên, liếc mắt đưa tình với Nhan Nhã Tịnh: “Chờ chú và mẹ cháu kết hôn, cháu cũng nên sửa miệng gọi chú là ba rồi đấy!”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh giật mạnh, cô đúng là không thể để cho Lâm Tư Hãn bất ngờ phát huy được!

Cảm thấy độ ấm xung quanh thấp xuống vài độ chỉ trong nháy mắt, Nhan Nhã Tịnh bỗng có cảm giác không thở nổi.

Cô vừa quay đầu sang đã đối diện với ánh mắt tức giận chứa đựng sự âm u lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật thót, cô biết có một số việc nên một vừa hai phải thôi. Bây giờ Lưu Thiên Hàn đã có ý với cô rồi, nếu như không cẩn thận thì nam phụ gì đó rất dễ bị phản tác dụng.

Nhan Nhã Tịnh ngẫm nghĩ một chút, định lát nữa sẽ lựa lời nói với Lâm Tư Hãn, cô không cần cậu ta diễn vai nam phụ nữa.

Còn bây giờ chắc chắn không phải lúc thích hợp, Nhan Nhã Tịnh lén lút thu hồi tầm mắt từ trên mặt Lưu Thiên Hàn, định chút nữa sẽ mời Lâm Tư Hãn ăn một bữa cơm, nhân tiện nói rõ ràng với cậu ta, coi như tiệc đóng máy cho cậu ta.



Chỉ có điều, Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp từ chối khéo để Lâm Tư Hãn về thì Lâm Tư Hãn đã nhìn thấy cổng biệt thự mở ra, liền rất tự giác dẫn đầu đi vào trước: “Nhã Tịnh, tối nay anh nấu bữa tối tình yêu cho em nhé!”

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng mím đôi môi mỏng, người phụ nữ này đúng là giỏi thật, khiến một đám đàn ông bằng lòng nấu bữa tối tình yêu cho cô!

“Không cần đâu! Tư Hãn à, thật sự không cần phiền phức vậy đâu!” Ba người đàn ông là thành cái chợ, Nhan Nhã Tịnh sợ tối nay sẽ châm ngòi chiến tranh thế giới, vội vàng nói với Lâm Tư Hãn.

Từ trước đến nay Lâm Tư Hãn diễn rất nhập tâm, nhớ đến nam phụ trong phim truyền hình bị nữ chính từ chối hết lần này đến lần khác vẫn kiên cường bất khuất ra sao, sưởi ấm trái tim đã chết của nữ chính bằng sự dịu dàng và ấm áp. Cậu ta cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhã Tịnh, anh biết em không nỡ để anh xuống bếp! Nhưng rửa tay nấu canh cho người con gái mình yêu, anh vui vẻ chịu đựng!”

Nhan Nhã Tịnh suýt sùi bọt mép, cái quái gì mà không nỡ để cậu ta xuống bếp! Sao cô lại không biết mình thương hương tiếc ngọc như vậy thế!

Hách Trung Văn, người đầu tiên đưa ra ý định làm bữa tối tình yêu cho Nhan Nhã Tịnh tỏ ra không vui, anh ta trừng mắt với Lâm Tư Hãn: “Tôi nói rồi, tối nay tôi sẽ nấu bữa tối tình yêu cho chị đại, ai cho cậu giành với tôi hả!”

Lâm Tư Hãn là con út của nhà chú Lâm Tiêu, từ nhỏ đến lớn coi trời bằng vung, tính cách ngang ngược, bỗng nhiên bị người khác hét vào mặt như thế nên dĩ nhiên không vui!

Nhưng nhớ lại mấy nam phụ trong phim truyền hình đều phải tỏ ra dịu dàng, biết nhường nhịn, chịu đựng cầu toàn, có thể thỏa hiệp nên cậu ta cố nén lửa giận trong lòng.

“Hay là chúng ta cùng nhau nấu bữa tối tình yêu cho Nhã Tịnh đi.”

Cuối cùng, dưới đề nghị của Lâm Tư Hãn, mọi chuyện phát triển thành Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn cùng nhau nấu bữa tối tình yêu cho Nhan Nhã Tịnh. Còn cô ngồi trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ với Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì nam phụ Lâm Tư Hãn này sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất cho sự thân mật giữa cô và Lưu Thiên Hàn. Thừa dịp Lưu Thiên Hàn đi ra ngoài nghe điện thoại, cô nhanh chóng lao vào bếp định nói rõ với Lâm Tư Hãn.

Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn đột nhiên quay lại, nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dẫn Hách Văn Trung và Lâm Tư Hãn đến phòng mình trên lầu, khóa chặt cửa phòng lại.

“Tư Hãn, bữa tối hôm nay coi như là tiệc đóng máy của cậu đi, sau này không cần cậu diễn nam phụ nữa.”

“Cái gì?” Lâm Tư Hãn không kìm được mà thốt lên, kéo tay áo Nhan Nhã Tịnh: “Chị Nhã Tịnh, vì sao không cần tôi diễn nam phụ nữa thế? Chẳng lẽ là do tôi diễn không tốt? Chị Nhã Tịnh, tôi biết tôi chưa đủ năng lực, nhưng gần đây tôi thật sự đã rất cố gắng mài giũa kỹ năng diễn xuất rồi. Chị Nhã Tịnh, chị có thể đừng tàn nhẫn thay tôi như vậy được không?”

“Tư Hãn, tôi không cần cậu diễn nam phụ nữa không phải vì kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt, mà là vì cậu diễn quá tốt.” Nhan Nhã Tịnh thấy Lâm Tư Hãn cũng chẳng buồn lắm, mới không ngừng giải thích: “Thật đấy, kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, có tác dụng với anh Lưu, cho nên sau này không cần phải diễn nữa.”

Được Nhan Nhã Tịnh động viên như vậy, Lâm Tư Nhãn lập tức cực kỳ ngại ngùng: “Chị Nhã Tịnh, chị thật sự cảm thấy kỹ năng diễn xuất của tôi rất tốt hả? Đợi tôi giành được giải Oscar, chị nhất định phải đến cổ vũ đấy nhé!”



Giải Oscar...

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có thể cả đời này của mình cũng không có cơ hội đi cổ vũ cho Lâm Tư Hãn đâu. Nhưng cô vẫn tốt bụng nói với cậu ta một câu, ‘chắc chắn rồi’.

Hách Trung Văn đã biết được chuyện nam phụ từ hai đứa nhỏ từ lâu, nên thật ra hôm nay nhìn thấy kỹ năng diễn xuất quá lố của cậu ta, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Anh ta chỉ không kìm lòng được mà nói Nhan Nhã Tịnh một câu: “Chị đại à, nếu em cầm nam phụ thật thì cứ tìm anh này! Anh không cần diễn cũng thật hơn cậu ta!”

“Cái gì mà anh không cần diễn cũng thật hơn tôi chứ?” Việc Lâm Tư Hãn không chịu nổi nhất chính là bị người khác coi thường kỹ năng diễn xuất của mình, lập tức hét lên: “Anh có thể sỉ nhục tôi nhưng không thể sỉ nhục kỹ năng diễn xuất của tôi! Tôi đã cố gắng và nghiêm túc như vậy, vì trau dồi kỹ năng diễn xuất mà vất vả gì tôi cũng chịu được. Tôi tốt như vậy, lương thiện và đơn thuần như vậy, anh dựa vào cái gì mà chà đạp tôi hả!”

Hách Trung Văn: “...”

Nhan Nhã Tịnh: “...” Vốn dĩ cô chỉ cảm thấy kiếp này Lâm Tư Hãn không lấy được giải Oscar thôi, nhưng nghe cậu ta nói xong lại lập tức cảm thấy tới kiếp sau cậu ta cũng không thể nào lấy được.

“Chị Nhã Tịnh, vừa rồi tôi diễn thế nào? Có phải đã diễn vai nam phụ bùng nổ vì suy sụp cực kỳ đạt hay không?” Lâm Tư Hãn cười như ánh dương rực rỡ nhất của mùa xuân, cậu ta đột nhiên bước lên ôm chầm Nhan Nhã Tịnh: “Chị Nhã Tịnh, đóng máy vui vẻ.”

“Chị đại, cậu hai là cậu trẻ thật sao?” Thấy Nhan Nhã Tịnh gật đầu, Hách Văn Trung lại nói tiếp: “Bạn trai cũ như anh thật sự không còn cơ hội thượng vị lần nữa hả?”

“Không còn nữa rồi.” Nhan Nhã Tịnh nói thẳng.

“Chị đại, cũng cho anh ôm một cái đi.”


Nhìn thấy Hách Trung Văn dang tay, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa thoải mái vừa nhẹ nhõm. Một tay cô ôm Lâm Tư Hãn, nói: “Đóng máy vui vẻ!” Tay còn lại ôm Hách Trung Văn.


“Hách béo, cậu cũng phải hạnh phúc nhé, ngày nào cũng vui vẻ.”


“Rầm!”


Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Lưu Thiên Hàn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức cáu đến bật cười.


Ha!


Gì thế này?


Trái ôm phải ấp à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK