Đúng vậy, cậu bé đã hẹn ước trước với ông cậu rồi, hôm nay cậu bé gọi ông cậu là ba trước vậy.
Không phải cậu bé thích so bì với người khác, chỉ là thấy ngứa mắt Dương Vũ Duy tự đại như vậy thôi. Cậu bé muốn nói cho Dương Vũ Duy, cậu bé và An Mỹ cũng có ba! Hơn nữa ba của hai anh em họ đẹp trai hơn ba Dương Vũ Duy nhiều!
Dương Tùng Lam cũng thấy được Lưu Thiên Hàn, anh ta biết Lưu Thiên Hàn, chẳng qua cái biết này cũng chỉ giới hạn là từng thấy gương mặt cao quý lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn trên tạp chí tài chính và kinh tế mà thôi.
Mấy năm nay anh ta buôn bán lời không ít tiền, nhưng so với tài lực của Lưu Thiên Hàn… không đúng, tài lực và thế lực của anh ta còn chẳng có tư cách đem ra so sánh với người ta.
Anh ta cũng từng muốn leo lên ông lớn Lưu Thiên Hàn này, đáng tiếc người anh ta quen biết đều không lọt nổi vòng xã giao của Lưu Thiên Hàn, không có con đường để quen biết Lưu Thiên Hàn.
Anh ta nghĩ sao cũng không ngờ có thể gặp được người đàn ông cao ngạo bễ nghễ, thoạt nhìn như xa không thể với tới này tại đây.
Đây có tính là ông trời an bài, phù hộ công việc làm ăn của Dương Tùng Lam anh ta nâng cao một bước không?
Vừa thấy Lưu Thiên Hàn, Dương Tùng Lam cũng không bận tâm tới giáo huấn Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ nữa, vội vàng đón tới, cung kính nịnh nọt chào hỏi Lưu Thiên Hàn: “Chào anh Lưu, tôi là Dương Tùng Lam của Tập đoàn Chính Phong, rất vui được làm quen với anh.”
Nói xong, Dương Tùng Lam có chút kích động vươn tay với Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không có ý định bắt tay với Dương Tùng Lam, ánh mắt lạnh băng đảo qua mặt anh ta, lặp lại lời vừa hỏi một lần: “Anh muốn cho ai không chốn dung thân ở Vân Hải này cơ?”
Nghe Lưu Thiên Hàn hỏi vậy, Dương Tùng Lam mới ý thức được vừa rồi bản thân quá mức kích động, quên trả lời câu hỏi của anh Lưu, chẳng trách trông anh Lưu có hơi khó chịu.
Dương Tùng Lam đánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh và hai đứa bé, vội vàng đáp lời Lưu Thiên Hàn: “À, anh Lưu, vừa rồi tôi nói để người phụ nữ này dẫn theo hai đứa con hoang cút khỏi Vân Hải chúng ta!”
Vương Thục Quyên không ngờ được có thể gặp anh Lưu danh tiếng trong hiện thực, cũng hơi hưng phấn, nóng lòng muốn thể hiện một chút: “Đúng vậy đó anh Lưu, ông xã tôi vừa rồi định giáo huấn ả đàn bà không biết xấu hổ này và đôi con hoang của ả! Anh Lưu đừng hiểu lầm, ông xã tôi tuyệt đối không có ý định đắc tội anh đâu!”
“Mẹ tôi không phải đàn bà không biết xấu hổ, không cho bà nói xấu mẹ tôi!”
Thấy hai người này còn nói xấu Nhan Nhã Tịnh ngay trước mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ phồng má phản bác.
“Câm miệng!” Vương Thục Quyên ghét bỏ liếc Nhan An Mỹ: “Có anh Lưu ở đây, đến phiên mày nói chuyện đấy à? Đúng là đồ ranh con không ba, mất dạy!”
“Ranh con không ba, mất dạy!” Dương Vũ Duy làm mặt quỷ, ác ý nói với Nhan An Mỹ.
“Ranh con không ba?” Lưu Thiên Hàn chậm rãi đảo mắt qua mặt Vương Thục Quyên, Vương Thục Quyên chỉ cảm thấy trên mặt thoáng cái như kết một tầng băng.
Vương Thục Quyên cảm thấy mình nên đáp lại gì đó, lưu lại ấn tượng tốt hơn cho anh Lưu. Nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Lưu Thiên Hàn lạnh giọng nói tiếp: “Ai bảo với các người hai đứa bé này không có ba?”
“Anh Lưu…”
Con người đều có dạng tâm lý như vậy, bản thân nhắm vào ai đó thì cũng hy vọng người khác hùa theo mình. Dương Tùng Lam vừa định nói bậy về mẹ con Nhan Nhã Tịnh vài câu với Lưu Thiên Hàn, tầm mắt lại lơ đãng đảo qua mặt Nhan An Bảo, sau đó chợt ý thức được có gì đó bất thường.
Sao mặt thằng con hoang này lại trông giống anh Lưu thế!
Dương Tùng Lam há hốc miệng, nhìn Nhan An Bảo một chút, rồi lại nhìn Lưu Thiên Hàn một chút, càng so sánh càng như bị sét đánh tại trận.
Nào phải chỉ giống thôi đâu? Chẳng khác nào khắc từ một khuôn mà ra cả!
Chẳng lẽ… thằng con hoang này là con của anh Lưu!
Trong đầu Dương Tùng Lam vừa dâng lên suy nghĩ này, lại nghe Nhan An Bảo nói: “Ba ơi, cuối cùng ba cũng tới rồi. Nếu ba còn không đến thì mọi người còn tưởng con với An Mỹ không có ba thật đấy!”
Ba!
Dương Tùng Lam và Vương Thục Quyên đều suýt không nhịn được mà kinh ngạc thốt ra tiếng. Thằng con hoang này lại… gọi anh Lưu là ba?
Ba là cái quỷ gì thế!
Nghe được Nhan An Bảo bất chợt gọi Lưu Thiên Hàn là ba, Nhan An Mỹ không khỏi sửng sốt. Nhưng Nhan An Mỹ thông minh như vậy, chỉ giây lát đã hiểu vì sao Nhan An Bảo gọi Lưu Thiên Hàn là ba.
Vả mặt gì gì đó, cô bé thích nhất!
Thật ra Nhan An Mỹ cũng không thích ỷ thế hiếp người, nhưng cô bé càng ghét bị người bắt nạt hơn. Cả nhà Dương Vũ Duy khinh người quá đáng, đương nhiên là cô bé phải bắt nạt ngược lại.
Nhan An Mỹ tiến lên một bước, ôm chầm cánh tay Lưu Thiên Hàn, tủi thân tội nghiệp mách: “Ba ơi, sao giờ ba mới đến! Vừa rồi cục cưng của ba bị người ta bắt nạt đáng thương lắm!”
Dương Tùng Lam và Vương Thục Quyên hai mặt nhìn nhau, anh Lưu thật sự là ba của đôi con hoang này à?
Nếu đôi con hoang này là con của anh Lưu, vậy chẳng phải Nhan Nhã Tịnh chính là người phụ nữ của anh Lưu đấy ư!
Đúng rồi, vừa rồi bọn họ nói cái gì thế?
Bọn họ nói, Nhan Nhã Tịnh phóng đãng, không biết ngượng, quyến rũ đàn ông, ngay cả ba của con mình cũng không biết là ai.
Phải rồi, bọn họ còn nói Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con hoang, mất dạy…
Dương Tùng Lam và Vương Thục Quyên rất muốn nuốt ngược những lời vừa nói vào bụng, chỉ đáng tiếc lời đã nói ra ngoài chẳng khác nào nước đổ, muốn lấy về cũng không được.
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ tự dưng lại gọi Lưu Thiên Hàn là ba, sững sờ tại chỗ. Thật ra cô không muốn để người ta hiểu lầm quan hệ của hai bé cưng với Lưu Thiên Hàn. Nhưng có nhiều lúc, người sống ở trên đời cũng cần biết ỷ thế hiếp người, bằng không người khác sẽ chỉ cảm thấy bạn yếu đuối, dễ ức hiếp.
Cô chưa từng muốn tổn thương gia đình Dương Tùng Lam, nhưng gia đình họ bắt nạt hai bé cưng hết lần này đến lần khác, cô cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Đúng là Dương Vũ Duy là trẻ con thật, nhưng trên đời này không phải chỉ có người lớn mới biết làm người khác tổn thương. Trẻ con bị dạy sai làm người khác tổn thương cũng không ít hơn người lớn chút nào. Nếu lần này cô và hai con thật sự ngoan ngoãn xin lỗi một nhà ba người Dương Tùng Lam, sau này Dương Vũ Duy nhất định càng bắt nạt hai đứa nhỏ nhà cô tích cực hơn, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống bạo lực học đường.
Cô sẽ không cho phép người khác liên tiếp tổn thương các cục cưng nhà mình!
“Bọn họ bắt nạt con thế nào?” Lưu Thiên Hàn một tay ôm Nhan An Mỹ vào lòng, thân thiết hỏi.
Sao Dương Tùng Lam có thể tưởng được người đàn ông được bên ngoài hình dung hung tàn như ăn sống nuốt tươi còn có một mặt dịu dàng nhu tình đến vậy, nhất thời cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Nghĩ đến Lưu Thiên Hàn yêu thương đôi trai gái này như vậy, vừa rồi bọn họ lại…
Dương Tùng Lam không nhịn được rùng mình.
“Anh Lưu à, hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.”
Dương Tùng Lam sợ Lưu Thiên Hàn tìm mình tính sổ, vội vàng cười làm lành giải thích: “Anh Lưu, vừa rồi tôi, vợ tôi và Vũ Duy chỉ đùa với cậu nhỏ Lưu với cô nhỏ Lưu thôi! Anh Lưu, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi không bao giờ đùa như thế nữa, hi vọng anh Lưu bỏ quá cho!”
“Đùa gì cơ! Hai đứa nó rõ ràng là con hoang của người phụ nữ phóng đãng và gã nào không rõ!” Dương Vũ Duy hếch cằm, lửa giận bừng bừng.