Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“An Bảo, bác và ba cháu là song sinh cùng trứng, chúng ta giống nhau là rất bình thường.”

Ngừng một chút, Lưu Thiên Hàn lại thêm một câu, “An Bảo, về sau đừng bao giờ nói loại lời nói bác là daddy cháu như vậy nữa, bác là Lưu Gia Thành, bác hai chau.”

“Được thôi.” Nhan An Bảo có chút không tình nguyện nói.

Quả thật, daddy vẫn là không chịu tin rằng ông là daddy của cậu.

Có điều, nếu daddy không tin, cậu cũng sẽ không miễn cưỡng, suy cho cùng, trong nhận thức của daddy, ông là Lưu Gia Thành, cậu chỉ có thể đợi daddy khôi phục trí nhớ.

Chỉ là, cậu thật sự không muốn gọi daddy là bác hai nữa, cậu rất muốn gọi ông là daddy cơ!

Tròng mắt Nhan An Bảo bất động thanh sắc xoay chuyển, trong đôi mắt đen huyền đó đột nhiên sáng rỡ lên.

Cậu nhìn nhìn máy tính trong tay Lưu Thiên Hàn, lại nhìn nhìn gương mặt tuấn tủ lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, bây giờ bác là bạn trai của mami cháu, tương lai là chồng của mami cháu, theo lý mà nói, cháu và An Mỹ nên gọi chồng của mami cháu là daddy nha, cháu với An Mỹ về sau gọi bác là bác hai hay là daddy?"

Lưu Thiên Hàn hiển nhiên không ngờ tới Nhan An Bảo sẽ hỏi anh vấn đề như thế này, anh không khỏi sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại, anh không chút dao động nói, “Tuỳ đi.

Tuỳ đi?

Trên mặt Nhan An Bảo vẫn là dáng vẻ núi băng nhỏ như cũ, nhưng trong lòng thì đã vui đến nở hoa.

Daddy nói tuỳ đi, cũng là nói, cậu bây giờ cũng có thể gọi ông là daddy rồi?

Dù nghĩ vậy, Nhan An Bảo vẫn hỏi một câu, “Bác hai, cháu bây giờ có phải có thể gọi bác là daddy rồi không?”

“ỪLưu Thiên Hàn khép lại máy tính trên tay, nhàn nhạt đáp.

Nghe thấy lời anh nói, Nhan An Bảo thoắt cái vui mừng như điên, trên mặt không thể giữ được dáng vẻ núi băng nhỏ vui buồn không hiện nữa, cậu cười tới mi mắt cong cong, "Daddy!"

Lưu Thiên Hàn tuy đã đồng ý để Nhan An Bảo gọi anh là daddy, nhưng đột nhiên nghe thấy cậu gọi như vậy, trong lòng anh vẫn không nhịn được run một cái.

Lưu Thiên Hàn vô thức ấn lấy lồng ngực mình, anh không ngờ được một đứa nhóc gọi là daddy, trong lòng lại mềm mại như vậy.

Nhan An Mỹ đang đứng chỗ đầu cầu thang, nghe thấy Nhan An Bảo gọi Lưu Thiên Hàn là daddy, cô bé từ trên cầu thang lao xuống giống như một chú chim nhỏ vui vẻ.

“Daddy! Cháu cũng muốn gọi bác là daddy! Dù sao về sau bác cũng là ông xã của mami bọn cháu mà! Cháu muốn ngày ngày đều gọi bác là daddy!”

Ông xã của Nhan Nhã Tịnh...

Lời này của Nhan An Bảo sâu sắc được lòng Lưu Thiên Hàn, xưng hô này thật không tệ, anh rất thích.

Đột nhiên rất rất muốn nghe, Nhan Nhã Tịnh nép trong lòng anh, ngọt ngấy mà gọi anh một tiếng ông xã.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, giọng nói của Nhan An Mỹ đột nhiên lại vang lên trong không trung.

“Daddy! Daddy ôm ôm!”

Nhan An Mỹ dang rộng hai tay, cười tươi như hoa nhìn Lưu Thiên Hàn, trong đôi mắt ầng ậng nước mang theo sự chờ mong và thấp thỏm rõ rệt.

Lưu Thiên Hàn không thích ôm trẻ con, nhưng nhìn thấy Nhan An Mỹ trước mặt, anh vẫn là nhịn không được vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong ngực.

Nhan An Bảo ghét bỏ nhìn Nhan An Mỹ một cái, Nhan An Mỹ cái người này, thật mất mặt!

Bọn họ đều đã không còn là em bé ba tuổi nữa rồi, cô bé còn tìm daddy đòi ôm ôm! Giống như em bé còn bú sữa ý, Nhan An Bảo cậu sao lại có đứa em gái mất mặt như vậy chứ!

Kiêu ngạo ghếch ghếch cằm, Nhan An Bảo đã không còn là em bé ba tuổi nhìn Nhan An Mỹ đang được Lưu Thiên Hàn ôm trong lòng một cái, rốt cuộc có chút thèm thuồng.

Cậu xoắn xuýt đi tới phía trước một bước, chậm rì rì dang tay ra, “Daddy, con cũng muốn ôm ôm!

Lưu Thiên Hàn đương nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Nhan An Bảo, anh dùng một tay ôm lấy Nhan An Mỹ, một tay khác ôm chặt lấy Nhan An Bảo.

Vẻ xoắn xuýt trên gương mặt núi băng nhỏ của Nhan An Bảo vẫn chưa tan, nhưng ý cười trong đôi mắt sẫm màu lại làm thế nào cũng không dấu được.

Ấu trĩ một chút thì đã sao! Vòng ôm của daddy thật ấm áp quá đi mất! Thật muốn cả đời đều được daddy ôm như thế này!

Nhan An Mỹ cũng rất muốn luôn được Lưu Thiên Hàn ôm, nhưng nghĩ tới vòng ôm của daddy là thuộc về mami, cô bé vẫn là khe khẽ đẩy Nhan An Bảo một cái.

“Anh, chúng ta đừng để daddy ôm nữa! Mami là một cái bình dấm chua nhỏ, để mami nhìn thấy daddy ôm chúng ta, mami sẽ ghen đấy!”

Lúc Nhan Nhã Tịnh đẩy cửa phòng khách tiến vào, nghe thấy chính là câu này của Nhan An Mỹ.

Bình dấm chua nhỏ?

Cô rõ ràng rất rộng lượng có được không! Làm sao trong mắt con nhóc này liền biến thành bình dấm chua nhỏ gì đó rồi?

Nhan An Bảo rất đồng ý với lời nói của Nhan An Mỹ, cậu chui ra từ trong ngực Lưu Thiên Hàn, một bộ nghiêm túc nhìn anh nói, “Daddy, sau này ngoài mami và An Mỹ ra, người không được ôm người phụ nữ khác đâu đấy! Bằng không, con và An Mỹ mãi mãi đều không tha thứ cho người!”

“Daddy, người phải giữ thân như ngọc vì mami bọn con đấy! Hoa dại bên ngoài không thể hái nha!” Nhan An Mỹ nhớ lại lời thoại trong một bộ phim truyền hình dài tập đã xem tối qua, cũng rất nghiêm túc nói với Lưu Thiên Hàn.

Nghe Nhan An Mỹ nói cái gì mà giữ thân như ngọc, còn có cái gì mà hoa dại bên ngoài đừng có hái, thật sực rất shock.

Nhưng khiến Nhan Nhã Tịnh càng chấn kinh hơn là, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xưng hô với anh không phải là bác hai, mà là daddy.

Chẳng lẽ, Anh Lưu khôi phục trí nhớ rồi?

Nghĩ vậy, hốc mắt Nhan Nhã Tịnh có chút ẩm ướt, cô chầm chậm đi tới trước mặt anh, “Anh hai, anh... anh nhớ..”

“Mami, bác hai đồng ý để bọn con gọi bác ấy là daddy rồi!” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói hết lời, Nhan An Bảo đã đánh gãy lời cô.

Nhan Nhã Tịnh không dấu vết lau đi chút ẩm ướt nơi khoé mắt, thì ra, không phải là Anh Lưu đã khôi phục trí nhớ!

Nhưng anh có thể đồng ý để An Bảo và An Mỹ gọi anh là daddy, đây cũng đã là tiến bộ rất lớn rồi, điều này chứng minh anh càng lúc càng nguyện ý đón nhận hai đứa nhỏ, biết đầu, không bao lâu nữa, anh liền có thể khôi phục trí nhớ thì sao!

Lần này Nhan Nhã Tịnh nghĩ không sai, thật sự không bao lâu sau Lưu Thiên Hàn liền khôi phục trí nhớ, chỉ có điều cô không có cơ hội nhìn thấy nữa.

Nhà, thật đúng là một nơi rất thần kỳ.

Không cần biết bạn ở bên ngoài mệt đến đâu, trong lòng mệt mỏi đến đâu, chỉ cần trở về một khoảnh trời đất này, nhìn thấy mấy người mà bạn yêu quý nhất đó, tâm hồn đều có thể được nghỉ ngơi.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, bản thân của bây giờ rất hạnh phúc, loại hạnh phúc này thật sự không cần quá nhiều, người một nhà nương tựa cùng một chỗ với nhau, cô liền biết đủ.

Nhan Nhã Tịnh biết, các phóng viên trên mạng tới tấp xin lỗi với cô, khẳng định là Lưu Thiên Hàn ra tay, có điều, cô không dò hỏi với Lưu Thiên Hàn.

Có loại ăn ý, sớm đã đạt thành nhận thức chung trong lòng hai người, không cần hỏi, trong lòng cũng đã cảm thấy đủ vui vẻ.

Sau khi ăn xong bữa tối, Nhan Nhã Tịnh giống như thường lệ, tính tắm rửa xong liền rúc vào trong lòng Anh Lưu ngủ.

Cô vừa cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, tiếng chuông điện thoại của cô liền vui vẻ vang lên.

Là cuộc gọi của Hà Hân Nghiên.

Giọng nói của Hà Hân Nghiên líu ra líu ríu, giống như một chú chim nhỏ dưa thừa tinh lực.

“Chủ nhiệm Nhan, mau mau mau! Mau lên mạng xem clip kìa! Trên mạng có chuyện lớn rồi! Chị trực tiếp lên mạng, search hé lộ về cái ôm trong đêm gì đó là được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK