Trong lòng Nhan Nhã Tịnh buồn nôn.
Phi!
Không phụ cái em gái anh!
Nhìn Ngô Minh Triết từng bước đến gần cô, Nhan Nhã Tịnh thật muốn một cước đạp bay anh ta, có thể làm cô càng sụp đổ chính là, lý trí của cô, rõ ràng vô cùng kháng cự sự đến gần của Ngô Minh Triết, nhưng mà thân thể của cô, vẫn không tự được mà dán lên người Ngô Minh Triết.
Nhan Nhã Tịnh không thể cảm thán, thứ Nhan Vũ Trúc cho cô uống thật lợi hại, đúng là, trinh tiết liệt nữ cũng có thể trở nên điên cuồng!
Ngay lúc cô đưa tay ra, muốn chủ động ôm lấy Ngô Minh Triết, khuôn mặt tự phụ độc nhất vô nhị của Lưu Thiên Hàn lại xuất hiện trong đầu cô.
Anh nói, Nhan Nhã Tịnh, anh thích em.
Anh nói, Nhan Nhã Tịnh, em là vợ anh, trong lòng em chỉ có thể có anh.
Anh nói, Nhan Nhã Tịnh, anh đang theo đuổi em.
Anh nói…
Nhan Nhã Tịnh giật mạnh về sau, cô đồng ý với Nhan Thành Lâm đến nhà họ Ngô, nhưng mà cũng không nói, nhất định phải phát sinh quan hệ với Ngô Minh Triết!
Trong lòng cô chỉ có cậu Lưu, cô không thể phát sinh quan hệ với Ngô Minh Triết!
“Vợ à, em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?” Ngô Minh Triết ngụy trang một dáng vẻ ân cần: “Vợ à, anh còn đang muốn chơi chút kích thích với em đây, nếu như em không phối hợp, rất không tình thú!’
“Cút ngay! Đừng động vào tôi! Ngô Minh Triết, anh đừng đụng vào tôi!”
Nhan Nhã Tịnh giơ thẳng tay ra, cái tát này của cô, không vung đến mặt Ngô Minh Triết, mà mạnh mẽ vung vào mặt mình.
Nhìn Nhan Nhã Tịnh như thế, Ngô Minh Triết không khỏi hứng thú nheo mắt lại: “Vợ à, thì ra, em thích tiết tấu thế này!”
Ừ, thể chất thụ ngược trời sinh, anh ta rất thích.
Cái gì mà tiết tấu thế này! Cô đây chỉ là muốn bản thân tỉnh táo một chút thôi được không!
Nhan Nhã Tịnh càng không ngừng lui về sau, cô phát hiện, cái tát này của cô, căn bản cũng không có tác dụng gì, rất nhanh, đầu óc của cô, lại hỗn loạn.
Ngô Minh Triết giống như là đang chơi mèo vờn chuột, cô lùi về sau một bước, anh ta lại bước lên trước một bước, từng bước, từng bước ép sát, làm cô căn bản không có không gian mà bình tĩnh.
Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cũng không biết là vì dược tính, hay là vì cái gì khác, mà hay chân cô mềm nhũn ra, nếu không phải cô cố sức cầm lấy cái bàn bên cạnh, cô nhất định đã chật vật ngã xuống đất.
Lại một hồi trời đất quay cuồng, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên quên mất lúc này là lúc nào.
Ngô Minh Triết không hề chớp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn gương mặt của Nhan Nhã Tịnh, nước miếng trong miệng anh ta cũng thiếu chút nữa chảy xuống.
Trong sách mô tả làn da của phụ nữ đpẹ, thường dùng những từ như da trắng nõn nà, nhưng mà xã hội hiện đại, khắp nơi đều là đủ loại ô nhiễm, da của phần lớn phụ nữ, kỳ thật đều không quá đẹp.
Trên mặt, trên người, mụn, đầu đen, tàn nhang, đủ loại mọc lên quấy rối.
Những người phụ nữ mà Ngô Minh Triết từng trải qua, làn da đều ít nhiều có chút tỳ vết, hoặc là, không tinh tế như vậy, nhưng mà da dẻ của Nhan Nhã Tịnh, thật sự có thể gánh được mấy chữ da trắng nõn nà này.
Thể chất Nhan Nhã Tịnh không để lại sẹo, cho dù thỉnh thoảng nổi mụn, cũng sẽ không để lại sẹo trên người, dưới ánh đèn, nước da trên mặt, trên cổ cô, phát ra một loại sáng bóng như bạch ngọc, đẹp không sao tả nổi.
Ngô Minh Triết dùng sức nuốt nước miếng, anh biết cô gái nhà họ Nhan đưa đến không tệ, không ngờ, cô lại đẹp quá dự liệu của anh ta như vậy.
Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
“Vợ à, anh thật sự cảm thấy, anh hình như trúng thưởng rồi.”
Nói xong, Ngô Minh Triết một tay ôm cô vào trong ngực.
Nhan Nhã Tịnh mơ mơ màng màng mở to mắt, cô cảm thấy, trái đất xoay vòng, cơ thể của cô, cũng đang di chuyển theo.
Cô theo bản năng vươn tay, bắt được cánh tay của Ngô Lỗi, cũng không biết là quá nhớ Lưu Thiên Hàn, hay là cô uống thuốc xuất hiện ảo giác, gương mặt mập ngấy của Ngô Minh Triết trước mặt lại biến thành khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.
“Cậu Lưu…”
Nhan Nhã Tịnh cúi đâu nỉ non, đầu của cô, đột nhiên không hiểu sao lại nảy ra một câu.
Tối nay, không phụ đêm xuân.
“Cậu Lưu, chúng ta tối nay, không phụ đêm xuân…”
Nói xong câu đó, Nhan Nhã Tịnh vươn tay, ôm lấy Ngô Minh Triết.
Lúc Tô Thu Quỳnh nhận được điện thoại Nhan Nhã Tịnh, cô ấy đã sắp đến tiểu khu Thiên Mệnh, lúc cô ấy xông lên lầu, Nhan Nhã Tịnh đã sớm rời đi.
Tô Thu Quỳnh biết, Nhan Nhã Tịnh có thể liều lĩnh vì Nhan Minh Tự, nếu như là cô ấy, Nhan Thành Lâm lấy Nhan Minh Tự ra uy hiếp cô ấy, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ lựa chọn giống như Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng mà cô ấy đau lòng!
Trong lòng cô ấy, Nhan Nhã Tịnh không chỉ là người bạn tốt nhất của cô ấy mà còn là người thân nhất, cô ấy không cho phép lão khốn nạn Nhan Thành Lâm làm hại Nhan Nhã Tịnh như vậy!
Còn có Nhan Vũ Trúc, cô ta cứ năm lần bảy lượt hại Nhan Nhã Tịnh, cô ta dựa vào cái gì chứ!
Hốc mắt của Tô Thu Quỳnh ướt át, cô muốn vọt đến nhà họ Nhan liều mạng vơi đám lang sói kia, nhưng cô biết, cô như vậy quá không lý trí, với sức của cô ấy, một mình cô ấy, căn bản không đấu lại được đám lang sói nhà họ Nhan kia, cô lỗ mãng xông qua đó, không chỉ không cứu được Nhan Nhã Tịnh, còn có thể làm Nhan Nhã Tịnh lâm vào trong cảnh càng khó khăn.
Càng nghĩ, Tô Thu Quỳnh quyết định đi tìm Lưu Thiên Hàn giúp đỡ
Kỳ thật, cô cũng mang theo mấy phần ăn may, cô biết, Nhan Thành Lâm nhất định sẽ giấu Nhan Minh Tự thật kĩ, cô vẫn là hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể tìm được Nhan Minh Tự, cứu Nhan Nhã Tịnh ra.
Tô Thu Quỳnh biết Nhan An Bảo có phương thức liên lạc của Lưu Thiên Hàn, cô lấy số điện thoại của Lưu Thiên Hàn từ chỗ Nhan An bảo, gọi đến.
Tình huống khẩn cấp, Tô Thu Quỳnh cũng không rảnh rỗi nói nhảm nhiều, sau khi điện thoại có người nhận, Tô Thu Quỳnh tóm tắt đơn giản rõ ràng lại tình huống của Nhan Nhã Tịnh.
Nghe Tô Thu Quỳnh nói xong, lông mày Lưu Thiên Hàn không nhịn được nhíu lại, khó trách, anh cảm thấy Nhan Nhã Tịnh hôm nay có chút kỳ lạ, thì ra, cô vốn định, một đi không trở về.
Chuyện Bùi Tấn Trung lần trước, Lưu Thiên Hàn vẫn còn sợ hãi, anh không dám chậm trễ chút nào, đi đến nhà họ Nhan.
Còn chưa đến nhà họ Nhan, Lưu Thiên Hàn đã nhận được mấy tin nhắn.
Đều là Nhan Nhã Tịnh gửi đến.
Cô nói, cô không thích anh, còn nói, cô thích người khác, người kia rất lợi hại vân vân.
Những lời này, anh một câu cũng không tin.
Sự tin tưởng đối với Nhan Nhã Tịnh, gần như làm anh vô thức kết luận, tin nhắn này, không phải Nhan Nhã Tịnh gửi.
Nhìn tin nhắn này, Lưu Thiên Hàn cơ bản kết luận, chỉ sợ bây giờ, Nhan Nhã Tịnh đã không còn ở nhà họ Nhan nữa rồi.
Vân Hải lớn như vậy, tìm một người giống như mò kim đáy biển, trong mắt Lưu Thiên Hàn, u ám, cho dù anh sử dụng tất cả thế lực dưới tay mình, chỉ sợ, chờ điều tra giám sát trên tất cả con đường, phân tích ra đường đi của Nhan Nhã Tịnh đêm nay, tìm được Nhan Nhã Tịnh, cũng phải mấy tiếng sau.
Quan trọng hơn là, rất nhiều con đường, còn có thể căn bản không có giám sát.
Anh không cứu được Nhan Nhã Tịnh.