Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà?

Nghe thấy lời Chiến Mục Hàng nói, Tô Thu Quỳnh bỗng bật cười.

Nhà của cô ở đâu chứ?

Nhà họ Tô sao?

Nhà họ Tô mang theo tất cả niềm vui thời thơ ấu của cô, đã bị hủy hoại rồi.

Bán Sơn sao?

Bắt đầu từ khi cô bị Chiến Mục Hàng đưa vào tù, nơi đó cũng đã không còn là nhà của cô nữa.

Tô Thu Quỳnh gỡ tay của Chiến Mục Hàng ra từng chút một, ý cười lạnh nhạt: “Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh tôi đã không còn nhà từ lâu rồi.”

Trái tim Chiến Mục Hàng đột nhiên đau nhói, anh ta vẫn kiên trì túm lại tay của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, về nhà với anh đi! Anh sẽ cho em một mái nhà! Tô Thu Quỳnh, về nhà với anh!”

“Chiến Mục Hàng, đừng có tự mình đa tình nữa được không? Anh không thể cho tôi một mái nhà được! Thứ anh có thể cho tôi chỉ có ghê tởm mà thôi! Chiến Mục Hàng, coi như tôi cầu xin anh đấy, sau này đừng tới đây khiến tôi thấy ghê tởm nữa có được không!”

Tô Thu Quỳnh rất mệt mỏi, phải nhấn mạnh với một người rằng đừng khiến cô thấy ghê tởm hết lần này đến lần khác như thế, thực sự rất mệt.

Nhất là con người kia, không có lý lẽ, cô lại càng mệt hơn.

“Tô Thu Quỳnh, anh không cho em được một mái nhà, còn Lâm Tam thì có thể cho em có đúng không?”

Tô Thu Quỳnh vẫn luôn tránh thoát, Chiến Mục Hàng càng nắm tay cô càng chặt hơn: “Anh khiến em cảm thấy ghê tởm, Lâm Tam thì không khiến em cảm thấy ghê tởm có đúng không! Tô Thu Quỳnh, em nói anh nghe xem nào!”

Chiến Mục Hàng thực sự không muốn quay trở lại dáng vẻ giương cung bạt kiếm với Tô Thu Quỳnh, nhưng biết làm sao đây, cứ nghĩ tới cô và Lâm Tiêu ở bên nhau là anh ta liền đố kị gần như muốn phát điên.

Anh ta thà rằng Tô Thu Quỳnh tiếp tục chán ghét mình, chứ không hề muốn cô phớt lờ anh ta, coi anh ta như không khí.

Thậm chí, anh ta còn có suy nghĩ ngu ngốc rằng, chỉ cần anh ta giam cầm Tô Thu Quỳnh bên cạnh mình, chỉ cần không để cô nhìn thấy Lâm Tiêu, có lẽ, cô sẽ không tiếp tục thích Lâm Tiêu nữa.

“Đúng, Lâm Tiêu sẽ không khiến tôi cảm thấy ghê tởm, anh ấy cũng có thể cho tôi một mái nhà.”



Tô Thu Quỳnh như thể nhớ tới hồi ức gì đó cực kỳ ấm áp, khóe môi cô cong lên nở nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Tiêu là người đàn ông duy nhất sưởi ấm tôi, cả đời này của Tô Thu Quỳnh tôi đã nhận định là anh ấy rồi! Chiến Mục Hàng, chỉ cần anh có chút liêm sỉ thì đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu nữa!”

Lâm Tiêu là người đàn ông duy nhất sưởi ấm tôi, cả đời này của Tô Thu Quỳnh tôi đã nhận định là anh ấy rồi…

Lời nói của Tô Thu Quỳnh lặp đi lặp lại vang vọng trong đầu Chiến Mục Hàng, anh ta đau đến mức tinh thần như nứt ra, trước đây Tô Thu Quỳnh từng kiên quyết cưới anh ta, không phải anh ta thì sẽ không lấy chồng, sao giờ lại nhận định Lâm Tiêu được chứ!

Anh ta không cho phép Tô Thu Quỳnh nhận định Lâm Tiêu, càng không cho cô yêu Lâm Tiêu!

“Tô Thu Quỳnh, em và Lâm Tiêu ở bên nhau, anh có thể không quan tâm! Tô Thu Quỳnh, em phải về nhà với anh!”

“Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu mà bảo tôi về nhà với anh hả! Anh là cái thá gì!”

Nhìn Chu Tuấn Hùng mặt mũi bầm dập run rẩy bò ra từ bên trong nhà vệ sinh nam, Tô Thu Quỳnh chỉ Chu Tuấn Hùng trên mặt đất rồi cười khẩy: “Chiến Mục Hàng, anh nhìn thấy ông ta không?”

“Trong lòng tôi, anh không khác gì ông ta cả! Đều khiến tôi thấy ghê tởm, đều phạm tội cưỡng bức tôi!”

Tầm mắt của Chiến Mục Hàng vô thức dừng trên người Chu Tuấn Hùng bép múp trông thấy ớn khiến người ta buồn nôn, con ngươi anh ta không kìm được mà co rụt lại. Anh ta không dám nghĩ, anh ta trong lòng Tô Thu Quỳnh lại không khác gì lão già đáng ghê tởm Chu Tuấn Hùng này!

Nhưng làm sao đây, anh ta quá yêu Tô Thu Quỳnh, cho dù cô cảm thấy anh ta vừa ghê tởm vừa bẩn thỉu, anh ta vẫn không thể buông tay được!

Thấy Tô Thu Quỳnh lại nhắc tới mình, Chu Tuấn Hùng không khỏi run bắn lên, ông ta run rẩy cất lời: “Cậu Chiến, tôi sai rồi! Sau này tôi không dám ức hiếp cô Tô nữa, sau này tôi nhìn thấy cô Tô, nhất định tôi sẽ đi đường vòng! Cậu Chiến, tôi sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi lần này đi!”

Nếu sớm biết rằng thực ra cậu Chiến rất để ý tới Tô Thu Quỳnh thì có đánh chết ông ta ông ta cũng không dám động vào người phụ nữ của cậu Chiến đâu!

Chu Tuấn Hùng căm hận Bùi An Na đến cùng cực. Thật ra, nếu không phải Bùi An Na luôn nói rằng Tô Thu Quỳnh là người vợ bị vứt bỏ mà mà cậu Chiến chán ghét, xúi bẩy ông ta tới đây thì ông ta có thể đắc tội cậu Chiến như thế này sao!

“Cút!”

Chiến Mục Hàng đạp mạnh một phát lên lưng Chu Tuấn Hùng, Chu Tuấn Hùng phun ra một ngụm máu xong liền lăn lê bò toài lao về phía cầu thang bộ như được đại xá.

“Tô Thu Quỳnh, anh không giống ông ta!” Chiến Mục Hàng cố chấp sửa lại thành kiến của Tô Thu Quỳnh đối với anh ta: “Tô Thu Quỳnh, anh yêu em, anh có thể tốt với em cả đời!”

“Chiến Mục Hàng, anh đừng nói yêu tôi. Anh không cảm thấy cái gọi là tình yêu của anh rất rẻ mạt sao?” Tô Thu Quỳnh nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh: “Thứ tình yêu rẻ mạt như vậy, tôi không cần đâu!”



“Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc anh phải làm sao thì em mới có thể cho anh một cơ hội nữa?” Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng mang theo sự cầu xin rất rõ ràng: “Tô Thu Quỳnh, chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội nữa, em bảo anh làm gì anh cũng bằng lòng!”

“Chiến Mục Hàng, có thể phiền anh sau này đừng giả làm kẻ si tình trước mặt tôi được không? Nhìn anh diễn khiến tôi thấy ớn lắm.”

Tô Thu Quỳnh mỉm cười vừa lạnh lùng vừa xa cách: “Chiến Mục Hàng, giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, bắt đầu từ lúc anh tống tôi vào tù thì chúng ta đã kết thúc. Cho nên Chiến Mục Hàng, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, làm như vậy anh mệt, mà tôi càng mệt hơn.”

“Chiến Mục Hàng, trước đây tôi tưởng rằng tình cảm tôi dành cho anh là một đời một kiếp. Bây giờ gặp Lâm Tiêu, tôi mới hiểu ra rằng anh không phải một đời một kiếp của tôi, Lâm Tiêu mới là người tôi muốn cùng bạc đầu tới già.”

“Con người ấy à, vào lúc trẻ tuổi không biết gì, ai mà chưa từng mù mắt chứ! Chiến Mục Hàng, chuyện may mắn nhất đối với Tô Thu Quỳnh tôi đó là nhìn rõ được bộ mặt thật của anh, kịp thời ngăn chặn tổn hại!”

Đôi mắt Chiến Mục Hàng đỏ gần như sắp rỉ máu, cái gì mà từng mù mắt? Cái gì mà kịp thời ngăn chặn tổn hại!

Cô không ở bên anh ta, sao có thể coi là kịp thời ngăn chặn tổn hại được!

Bọn họ không ở bên nhau mới là tiếc nuối lớn nhất trên đời này!

“Tô Thu Quỳnh, anh không cho phép em ở bên Lâm Tam! Lâm Tam không phù hợp với em, Chiến Mục Hàng anh mới là người đàn ông phù hợp nhất với em trên đời này!”

“Ha!”

Tô Thu Quỳnh cong môi, rõ ràng cô cười tùy ý như vậy, nhưng trong mắt lại không có một chút ấm áp nào: “Chiến Mục Hàng, anh là người đàn ông phù hợp với tôi nhất trên đời này á?”


“Tô Thu Quỳnh tôi phải tự ngược đãi bản thân đến mức độ nào mới cho rằng anh là người đàn ông phù hợp với tôi nhất trên đời này chứ!”


“Chiến Mục Hàng, anh nghĩ nhiều quá rồi, Tô Thu Quỳnh tôi không có khuynh hướng chịu ngược đãi đâu! Cho dù đầu tôi có bị lừa đá thì cũng sẽ không cho rằng người đàn ông hủy hoại nửa đời của tôi là người phù hợp với tôi nhất!”


“Còn về Lâm Tiêu... có một số tình cảm, như con người uống nước vậy, nóng lạnh tự biết. Chiến Mục Hàng, anh cảm thấy Lâm Tiêu không phù hợp với tôi, vô ích thôi, chỉ cần chính tôi thích là được.”


Hủy hoại nửa đời cô...


Nghĩ tới những uất ức mà Tô Thu Quỳnh phải chịu trong tù mà Minh Quân báo cho anh ta, Chiến Mục Hàng bỗng chốc không nói nên lời. Đúng thật là anh ta đã hủy hoại nửa đời của cô, nhưng chính vì như vậy nên anh ta càng muốn bồi thường gấp bội lần cho cô!


Vì sao cô không thể, cho anh ta một cơ hội để bồi thường chứ!


“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tam không thể cưới em được! Em kiên quyết ở bên Lâm Tam là muốn làm tình nhân của Lâm Tam sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK